Khi một người đối mặt với sự hiểu nhầm không quan trọng nhưng chẳng màng giải thích thì chứng tỏ nội tâm của người ấy đã trở nên mạnh mẽ! “Bảo bối, ba tự hào về con!” Tay Mộc Quy Phàm vuốt lưng Túc Bảo, anh nói: “Con rất tuyệt!” Hai mắt Túc Bảo lập tức cong như vầng trăng khuyết, bé hôn chụt lên má Mộc Quy Phàm một cái. Mộc Quy Phàm nói: “Có điều, đôi khi con không cần lo chuyện của một số người đâu, con đối tốt với họ nhưng chưa chắc họ đã cảm kích.” Anh hiểu rõ lý do Túc Bảo đập vỡ búp bê, nhưng người khác không hiểu, họ chỉ nghĩ Túc Bảo phá hoại món đồ yêu thích của người khác mà thôi. Túc Bảo nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, phồng má, vô tư nói: “Sao giúp người khác lại nhất định phải được người ta cảm kích ạ?” Bé chỉ làm những việc mình nên làm, người khác có cảm kích hay không đâu liên quan gì tới bé. Mộc Quy Phàm ngẩn người, sau đó phì cười. Cũng đúng, tiểu bảo bối của anh muốn làm gì đâu cần phải giải thích với người khác. Anh bị cô bé con lên lớp rồi. Hai người tìm được phòng bệnh của Cố Thịnh Tuyết - Phòng số 18. Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của ba, nóng ruột nói: “Ba ơi, đưa hoa cho con!” Cố Thịnh Tuyết đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa. “Phòng 18….. 18, 18…. quả nhiên là chị Tiểu Bát!” Túc Bảo vui vẻ nói. Cố Thịnh Tuyết chau mày, chỉ nghe tiếng cửa được đẩy ra, sau đó là giọng nói của Túc Bảo. “Xin chào chị Tiểu Bát… À không, chị Tiểu Tuyết!” Cố Thịnh Tuyết: “…” Túc Bảo đưa bó hoa đến trước mặt Cố Thịnh Tuyết: “Nè, cho chị!” Cố Thịnh Tuyết nhắm mắt làm bộ đang ngủ. Hoàn toàn không muốn nhìn thấy con bé chọc người khác tức giận này. Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chị Tiểu Tuyết, em biết chị tỉnh rồi, em vừa nhìn thấy tai chị dựng lên đó! Chị xem, tai chị vẫn đang động đậy nè!” Hai tai Cố Thịnh Tuyết động đậy như không thể kiểm soát! Cô bé tức giận! Tại sao cái tai này lại mất kiểm soát và không nghe lời chút nào thế nhỉ? Cô bé mở mắt ra, trừng mắt với Túc Bảo, hỏi: “Em tới làm gì?” Kết quả, cô bé lại trông thấy hoa lan hồ điệp xinh đẹp ngay trước mặt. “Em đến thăm chị!” Túc Bảo nói. Cố Thịnh Tuyết ngẩn người, ba mẹ và chị gái cô bé đều không biết cô bé thích lan hồ điệp, sao Túc Bảo lại biết? Cố Thịnh Tuyết quay đầu đi, đổi tư thế nằm. Túc Bảo toan đặt hoa lên tủ đầu giường, nhưng nơi đấy đang có máy móc. Túc Bảo lại định đặt hoa xuống đất, nhưng cảm thấy không ổn, làm vậy hơi giống đặt hoa lên mộ tổ tiên thì phải…. Túc Bảo nhìn đầu giường, không thích hợp, lại nhìn tấm lưng bị thương của Cố Thịnh Tuyết…. Cuối cùng, bé dứt khoát đặt hoa lên mông Cố Thịnh Tuyết. Cố Thịnh Tuyết: “???” Cô bé lập tức quay đầu, trừng mắt nói: “Em bị bệnh hả?” Túc Bảo vô tội chớp mắt: “Chị Tiểu Tuyết, em không có chỗ đặt hoa..” Vừa nãy, Túc Bảo nghĩ, nếu bé đặt hoa ở chỗ khác thì chị Tiểu Tuyết sẽ không vui. Không rõ tại sao, trong đầu bé xuất hiện một cảnh tượng, bé tặng lan hồ điệp cho chị Tiểu Tuyết, nhưng lan hồ điệp lại rụng cánh, chị Tiểu Tuyết lập tức rút dao đuổi theo bé đòi chém. Quá đáng sợ… Thế nên bé mới đặt hoa lên mông chị Tiểu Tuyết. Túc Bảo cắn ngón tay, giải thích: “Chị xem như này tốt biết bao…. Mông nở hoa….” Cố Thịnh Tuyết: “…” Em đến không phải vì muốn thăm chị, mà muốn chọc chị tức chết đúng không?
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy tức muốn bật khóc….