Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 360 con nhóc này khỏe thật!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộc Quy Phàm không buồn chớp mắt, nữ quỷ không khỏi hồ nghi. Nó nhầm hả? Người đàn ông này mới giống một đạo sĩ chứ nhỉ? Đâu thể là con bé vắt mũi chưa sạch kia được? Nữ quỷ chỉ đành ngồi xổm sang bên cạnh, nhìn động tác của Mộc Quy Phàm, oán hận nói: “Cuối cùng cũng có người tìm thấy ta rồi…” Nó đã nằm trong tủ quá lâu, đến nó còn chẳng nhớ mình đã mắc kẹt nơi này bao lâu, chỉ biết là rất lâu rất lâu mà thôi… Mộc Quy Phàm dùng sức kéo cửa tủ, nhưng tủ đã bị khóa, không mở được. Anh ngồi xổm trước tủ, không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có tuốc nơ vít không?” Đàm Chỉ Quân vội đi lấy: “Có…” Túc Bảo học theo Mộc Quy Phàm, cũng ngồi xổm trước tủ. “Ba ơi, bị khóa như này thì dùng tuốc nơ vít có mở được không? Chẳng phải có chìa khóa mới mở được sao ạ?” Vừa hay Đàm Chỉ Quân cầm tuốc nơ vít bước vào phòng, Mộc Quy Phàm duỗi tay nhận lấy. “Bảo bối ngoan, nhìn kỹ nha, ba dạy con cách cạy ổ khóa!” Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ dạ dạ!” Mộc Quy Phàm nghiêm túc giải thích: “Con xem, trước tiên sờ thử ổ khóa, xác nhận trụ khóa nằm ở đâu…” Túc Bảo duỗi tay làm theo: “Sờ thử, trụ khóa nằm ở đâu?” Mộc Quy Phàm nói: “Sau đó nhét tuốc nơ vít vào vị trí này.” Túc Bảo: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít…Đêm đêm dậy lắp sàn…. ú ú ú…kiêu ngạo oai hùng…” Mộc Quy Phàm: “….” Trong đầu anh bỗng vang lên tiếng quốc ca. Khóe miệng anh khẽ giật, anh nói: “Nhìn kỹ nha, sau đó thì làm như này.” Anh ta cầm tuốc nơ vít bằng một tay, dùng lực lòng bàn tay còn lại đập mạnh vào đầu tay cầm tuốc nơ vít. Ổ khóa kêu cạch một tiếng rồi mở ra. Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con hiểu rồi!” Đây chính là loại lao động tốn sức ấy mà! Việc nặng nhọc thì bé cũng biết làm nha! Về nhà bé phải thử bẻ khóa một lần mới được! Mộc Quy Phàm hoàn toàn không biết áo bông nhỏ của anh đang nghĩ theo chiều hướng lệch lạc như vậy! Anh dứt khoát mở ngăn kéo. Hóa ra cái ngăn kéo này rất sâu, chạm vào tận mép giường. Túc Bảo nói: “Ba ơi, cái này con biết làm!” Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, đẩy chiếc giường vào góc. Mộc Quy Phàm nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đẩy cùng để gạt Đàm Chỉ Quân rằng anh mới là người đẩy. Quả nhiên, Đàm Chỉ Quân kinh ngạc nhìn Mộc Quy Phàm. Cô ấy thầm nghĩ: Người đàn ông này khỏe thật… Nữ quỷ bên cạnh lên tiếng: “Con nhóc này khỏe thật!” Nghe nữ quỷ nói vậy, Túc Bảo mới phản ứng ra, bé lại bất cẩn để lộ sức mạnh của mình rồi… Mộc Quy Phàm không nói gì, mở ngăn kéo ra một nửa, liếc nhìn rồi đóng lại. Anh nói: “Gọi 110!” Đầu Đàm Chỉ Quân như nổ ầm một tiếng, cô ấy vô thức lùi về sau, ngã ngồi lên giường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio