Mộc Quy Phàm nhìn về phía thi thể nữ trước mắt. Cơ thể của người phụ nữ bị xé rách từ giữa, nội tạng bên trong bị lấy sạch. Sau đó lại được ướp muối kĩ càng, dùng ít nhất một gói muối, đến mức trên thi thể đã xuất hiện một lớp màu trắng dính chặt. Túc Bảo chưa từng thấy tình cảnh này, bé ôm chặt Mộc Quy Phàm, khuôn mặt nhỏ vùi vào cần cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Ba, những thứ này là gì vậy?” Mộc Quy Phàm mím môi hỏi bé: “Con biết thịt xông khói không?” Túc Bảo lắc đầu. “Thịt xông khói cũng được gọi là thịt muối, thịt ướp, phổ biến ở phương Nam, mọi người thích muối sau mùa đông, trước mùa xuân. Họ dùng rất nhiều muối để ướp thịt, sau đó treo dưới mái hiên phơi khô trong một thời gian dài… Mùa đông thịt xông khói sẽ không bị hỏng nếu được bảo quản và chế biến đúng cách, còn có thể để được đến ba năm… Cho nên nó rất được người dân ở một số vùng ưa thích.” Túc Bảo: “…?” Thịt mà còn để được đến ba năm? Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: “Tên hung thủ này chắc đã tham khảo cách làm thịt xông khói, hắn dùng rất nhiều muối để ướp thi thể nữ này rồi dùng túi nilon bịt kín để bảo quản.” Đáng tiếc người là người, không phải thịt xông khói, không thể treo thi thể lên phơi khô dưới mái hiên được. Vậy nên cho dù đã được xử lí tốt vẫn sẽ tỏa ra mùi hôi thối. “Làm khá tốt, cô gái này chết được khoảng hai tháng rồi.” Lâu như vậy mới tỏa ra mùi hôi thối, không thể không nói kĩ thuật ướp thịt của hung thủ rất điêu luyện. Pháp y trẻ tuổi thực tập đứng bên cạnh hỗ trợ pháp y, nghe Mộc Quy Phàm nói xong thì cảm thấy toàn thân không ổn. Từ lúc này chính thức có bóng ma tâm lí cực lớn với thịt xông khói… Mộc Quy Phàm nhìn qua rồi lại nhìn đồng hồ, năm rưỡi. “Đi, về nhà.” Anh ôm Túc Bảo sải bước ra ngoài. Người điều khiển giao thông làm lúc bảy tám giờ, nếu anh không về thì có khả năng sẽ bị bắt lúc chở Túc Bảo đi mô tô. Trời hửng sáng, Mộc Quy Phàm điều khiển mô tô đi trên đường khiến không ít người ngoái đầu nhìn theo. Phía trước xe phân khối lớn có một bóng người nho nhỏ đội mũ hồng, hoàn toàn trái ngược với phong cách của chiếc xe. Xe gắn máy dừng lại ở cửa hàng cách Tô gia không xa, Mộc Quy Phàm tùy tiện ném chìa khóa xe lại cho đàn em rồi nhanh chóng dẫn Túc Bảo quay về. Đàn em: “…” Hắn chỉ là một công cụ không có cảm xúc mà thôi. Mộc Quy Phàm tìm đại một bức tường, lúc chuẩn bị mang Túc Bảo leo tường vào trong thì điện thoại reo lên. Giọng nói kiềm chế của Tô Nhất Trần vang lên: “Vẫn chưa về?” Mộc Quy Phàm: “Về rồi, đang leo tường.” Tô Nhất Trần: “…” Mộc Quy Phàm nói: “Anh nói với bà cụ là vừa thấy tôi mang Túc Bảo ra ngoài.” Tô Nhất Trần: “…” Anh nhìn thoáng qua bà cụ đằng đằng sát khí vì không tìm thấy Túc Bảo đang đi về phía mình. Anh hạ thấp giọng chứa lửa giận nói: “Bà cụ đang đến.” Nói xong cúp điện thoại. Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua Túc Bảo đang ngồi trên tường, vẻ mặt đứa nhỏ vô cùng hưng phấn. “Oa! Thật cao!” Bé vui vẻ nói. Mộc Quy Phàm cất điện thoại vào túi, thở dài một tiếng, giọng trầm thấp: “Con nhỏ giọng chút.” Anh ôm lấy Túc Bảo nhảy xuống từ bức tường cao. Sau đó dặn dò bé: “Bé ngoan, lát nữa chúng ta đi lùi về sau nhé.” Túc Bảo nghi ngờ: “Vì sao ạ?” Mộc Quy Phàm nói: “Lát nữa con sẽ biết, nếu bà ngoại con hỏi thì con đừng nói gì, nhìn ba là được.” Túc Bảo: “?” Mặc dù không hiểu lắm nhưng cuối cùng bé vẫn làm theo lời ba nói. Nhìn ba đi lùi về sau, bé cũng bắt đầu đi lùi nhưng không quá thuần thục, bé quay lại nhìn nhiều lần, thiếu chút nữa ngã mấy lần. Đúng lúc này một giọng nói nổi giận vang lên: “Mộc Quy Phàm!” Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo lên: “Đi thôi!” Anh ôm Túc Bảo, làm ra vẻ đang chạy mấy bước về phía trước. Bà cụ Tô đi ra ngoài tìm một vòng thì thấy bóng lưng Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, bà ấy sao có thể ngờ hai người đang đi lùi, vừa nhìn còn tưởng rằng họ đang muốn im lặng chuồn ra ngoài. Nghe thấy giọng bà ấy, Mộc Quy Phàm còn bế Túc Bảo chạy về phía trước mấy bước. Bà cụ cầm chổi đuổi theo.
“Đứng lại cho tôi!”