Cuối cùng, tất cả bao lì xì trong túi Túc Bảo đều bị bà cụ Tô lấy đi. Nhìn chiếc túi trống rỗng, Túc Bảo không khỏi rơi nước mắt. Ôi, hóa ra hậu quả khi làm sai lại nghiêm trọng đến thế. Bao lì xì cô bé cất giấu hơn nửa năm đã không cánh mà bay mất rồi!!! Cái giá phải trả khi làm sai quá lớn, sau này bé sẽ không bao giờ phá nhà nữa… Tiểu Ngũ đứng trên vai Túc Bảo, nghiêng đầu. “Ôi không, mất hết rồi! Túi trống rỗng, đầu óc trống rỗng, tay tôi trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng!” Túc Bảo nghe vậy bèn bật khóc. Tiền, tiền của bé! Nghe thấy tiếng khóc của Túc Bảo, bà cụ Tô cố kìm lòng không trả lại tiền cho bé. Làm người phải có giới hạn, giáo dục cũng phải có giới hạn, không được quay đầu, tuyệt đối không được…. Chỉ là, tim bà như tan vỡ. Tiểu Ngũ đưa chân lại gần, đặt lên mặt Túc Bảo để an ủi: “Tài chính thiếu hụt, chân mày cau chặt, thời gian gấp gáp, ống quần chật… Chúc chị có một tương lai tươi sáng!” Túc Bảo càng khóc to hơn. Tô Tử Du nghe tiếng khóc tìm đến phòng Túc Bảo, khóe môi cậu khẽ giật. Cậu lạnh lùng nói với Tiểu Ngũ: “Con kia, không biết an ủi thì đừng có an ủi!” Tô Tử Chiến cũng tới, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi nói: “Đừng khóc, anh sẽ cho em toàn bộ tiền tiêu vặt của anh!” Cậu chạy về phòng, lấy mấy con heo đất ra, đập vỡ rồi vơ lấy từng nắm tiền nhét vào túi của Túc Bảo. Hân Hân: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi ư? Chị có, chị cho em hết!” Cô bé lấy điện thoại di động ra, chuyển hết tiền trong một lần, chỉ để lại tiền duy trì tài khoản tối thiểu. Tô Tử Tích cau mày, đưa khăn giấy cho Túc Bảo: “Đừng khóc nữa, rơi nước mắt vì mấy đồng lẻ ấy làm gì, thật mất mặt!” Cùng lắm thì cậu cho Túc Bảo hết tiền của cậu, đối với cậu tiền chỉ là con số thôi, chẳng chút ý nghĩa gì. Sao lại có người khóc vì thứ không có ý nghĩa như vậy nhỉ. Tô Tử Du không nói nên lời, quay người trở về phòng. Sau đó, cậu chuyển tiền cho Túc Bảo. Túc Bảo vẫn đang nấc cục vì ban nãy khóc quá hăng. Bé vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Em không cần tiền của anh chị, em muốn tự mình kiếm tiền….” Hân đầu to nhìn Túc Bảo đầy thông cảm: “Em cứ giữ tiền đó đi, tốt xấu gì thì lần sau bị phạt còn có cái mà bồi thường, mấy trăm vạn đấy, đủ để đền tiền mấy lần nha!” Nói xong, Hân Hân kiên định bồi thêm một câu: “Em yên tâm, sau này chị sẽ cho em toàn bộ bao lì xì của chị, đảm bảo đủ để bồi thường tiền cho em!” Tô Tử Du: “…” Tô Tử Tích: “…” Tô Tử Chiến: “….” Túc Bảo dần bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Cố Thất Thất. Cố Thất Thất: “Alo, Túc Bảo à?” Túc Bảo: “Chị Thất Thất, chị còn cần vệ sĩ nữa không ạ? Em đến đoàn làm phim với chị, một tháng có thể nhận lương một trăm triệu tệ không?” Cố Thất Thất: “???” Trước đây cô ấy nói vậy thôi chứ sao dám để tiểu tổ tông của nhà họ Tô đến đoàn phim cùng cô ấy. Cố Thất Thất vội an ủi Túc Bảo một hồi rồi cúp điện thoại. Túc Bảo: Xong rồi, tiền mất còn không thể kiếm được tiền mới. Thảm quá! Khi Mộc Quy Phàm trở về đã là buổi chiều, cảnh sát đã bắt được kẻ sát hại cô gái trong tủ quần áo, anh đang định đưa Túc Bảo đến đồn cảnh sát một chuyến. Kết quả biết tin, Túc Bảo luôn cột túi tiền cực chặt lại thà chịu phạt hết tiền chứ không chịu khai tội của anh. Mộc Quy Phàm thấy lòng ấm áp. Thật không hổ là áo bông nhỏ của anh!
Mộc Quy Phàm không nói hai lời, lập tức lấy di động ra chuyển tiền cho Túc Bảo.