Đèn ở nơi y tá ngồi hơi tối, cộng thêm với tường và sàn nhà bị cháy đen càng giống như đang ở trong buổi tối. Tô Hạnh Hân đột nhiên phản ứng lại được không thích hợp, cô nhóc lập tức cảm thấy bất an. "Túc Bảo, về đi! Nơi này không đẹp chút nào!" Hân Hân nói. Tô Tử Du: "Hay là… các anh chờ em ở bên ngoài?" Túc Bảo nhìn chằm chằm cây cột gật đầu: "Vâng vâng, mọi người ra ngoài trước đi." Dứt lời mấy anh chị đều yên lặng. Ra ngoài… Họ cũng đâu dám tự đi ra! Mặc dù em gái rất lợi hại, không cần họ bảo vệ nhưng lỡ như nơi này không chỉ có quỷ mà còn đột nhiên xuất hiện người tâm thần thì sao? Vẫn nên đi theo em gái thì hơn. Tô Tử Du ho một tiếng: "Được rồi, anh cũng phải bắt quỷ, anh trang bị rất nhiều đồ lợi hại đó, anh có…" Nói đến đây cậu đột nhiên ngây người. Đồ của cậu mới ném đi ban nãy cậu không đi lấy về. Toang rồi! Tô Tử Du lập tức cảm thấy trên người mình như không có gì, cứ như vậy trần trường vào sào huyệt của quỷ, cậu sợ đến choáng váng. Tô Tử Chiến quả quyết đưa ra kết luận: "Chờ Túc Bảo." Ra ngoài thì cũng không thể tự đi ra được, đứng đây một lúc thì hơn. Bà nói cậu trông chừng em trai em gái, cậu là một anh trai tốt biết chịu trách nhiệm, không thể làm ra chuyện bỏ em gái ở lại rồi đi trước được. Mặc dù cũng có hơi sợ một chút… Tô Tử Tích: "…" (yên lặng, nhân vật đang cooldown…) Tô Tử Tích, người có cung phản xạ siêu dài đang nhớ đến lúc Túc Bảo vung mạnh chùy tím, trong đầu xuất hiện tuyệt chiêu của nhân vật nào đó trong trò chơi, tính toán không ngừng lực sát thương và thời gian hồi chiêu và kế hoạch chiến đấu nếu cậu một mình gặp tình huống này… Thế là mấy anh chị tiếp tục bám sát theo Túc Bảo. Hân Hân ôm tay trái cô bé, Tô Tử Du ôm cánh tay phải, Tô Tử Chiến đứng sau lưng cách cô bé khoảng nửa bước, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Tô Tử Tích… Tô Tử Tích nhắm mắt đi theo, mặc dù đang ngẩn người nhưng bước chân lại không chậm nhịp nào. Túc Bảo đi một bước cậu cũng đi một bước, Túc Bảo dừng lại cậu cũng dừng bảo. Túc Bảo khó khăn đi đến chỗ cây cột, mấy anh chị lại càng ôm chặt hơn. "…" Anh chị như thế này thì sao bé bắt quỷ được nha! Túc Bảo đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng cười vui vẻ vang lên, một đứa bé khoảng ba tuổi đột nhiên chạy ra! Trên mặt nó đều là máu, trên đầu bị đánh tạo thành một cái lỗ lớn, có lẽ lực đạo khi bị đánh chết quá lớn, tròng mắt cũng không còn. Tiếng cười ngây ngô vui sướng của nó càng khiến người khác sởn da gà. Đứa nhỏ thấy bọn họ thì đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía mấy người Túc Bảo. Túc Bảo ồ lên một tiếng: "Lệ quỷ nhỏ nha!" Đứa nhỏ nghiêng đầu cười ha ha. Tóc tai trên đầu Tô Tử Du dựng ngược hết lên, nghe tiếng cười ha ha của nó mà có ảo giác rằng nó đang gọi anh anh anh. "Em em em…" Cậu nhóc vừa căng thẳng vừa run. Túc Bảo nói: "Trước tiên thả em ra…" Nào ngờ mấy người kia càng ôm chặt hơn. Một giây sau đứa bé kia đột nhiên bay đến… thật sự bay đến, nó vốn đang chạy trên mặt đất đã lập tức bay lên trời. Tô Tử Du và Hân Hân bị dọa sợ, xoay người bỏ chạy theo phản xạ. Trước khi Tô Tử Chiến bỏ chạy cũng không quên bế Túc Bảo lên rồi co cẳng phi nước đại. Túc Bảo: "???" "Anh cả, anh thả em xuống!" Túc Bảo bị chọc cười, cười ha ha nói: "Em muốn bắt quỷ nha!" Tô Tử Chiến lúng túng, lúc này mới nhớ đến tám mươi tám thập đại chùy của Túc Bảo, cậu thả cô bé xuống. Chuyện này làm tốn không ít thời gian, lệ quỷ nhỏ đã nhào đến trước mặt, Tô Tử Chiến bị dọa lần hai, ánh mắt co lại. "Em… em gái!" Tô Tử Chiến hoảng sợ lắp bắp. Một giây sau… cậu lập tức thấy Túc Bảo đánh một tay ra.