Hóa ra vừa rồi Tô Tử Chiến gọi điện thoại cho chú Niếp, chú Niếp còn chưa uống xong trà chiều đã lập tức bỏ xuống đi đến. "Không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Chú Niếp nôn nóng nhìn họ. Tô Tử Du à một tiếng, dùng từ nói giảm nói tránh: "Vừa vào bệnh viện đã lạc đường..." Chú Niếp ngẩn người, không quá tin tưởng nhìn về phía Tô Tử Chiến: "Vậy sao..." Không nói đến Hân Hân và Tô Tử Tích. Chỉ nói đến IQ của hai anh em Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cộng lại cũng đã qua 300, một bệnh viện nho nhỏ sao có thể làm khó họ, rất không có khả năng lạc đường... Anh cả vô cùng đáng tin cậy Tô Tử Chiến im lặng một lúc rồi nói: "Đúng là lạc đường." Chú Niếp: "Không sao không sao, nhưng sao mấy đứa lại chạy đến đây vậy, nơi này không sạch sẽ, sau này đừng đến nữa…" Ông ấy vừa nói vừa đưa tay muốn bế Túc Bảo từ tay Tô Tử Chiến. Không ngờ Tô Tử Chiến lại trực tiếp đi qua ông ấy, cũng không hề có ý định buông tay. Chú Niếp: "?" Không phải đại thiếu gia ghét em gái nhất sao? Trước khi đi Tô Tử Du đi đến phía hành lang nhặt balo của mình. Nửa chiếc nồi sắt lộ ra bị cậu đẩy vào. Vẻ mặt chú Niếp không hiểu gì, nhưng ông ấy nhớ lại lời Tô tiên sinh, cái gì cũng không cần hỏi. Vậy là yên lặng lái xe đi. Tô Tử Chiến mang theo mấy người Túc Bảo về nhà, bà cụ Tô nghe tiếng đi ra, thấy mấy đứa nhóc đều bẩn thỉu thì sợ đến ngây người. "Mấy đứa, mấy đứa đúng đi thư viện thật chứ?" Bà cụ vô cùng nghi ngờ. Mặc dù Hân Hân đã lau qua mặt nhưng làn da cô nhóc vốn dĩ trắng nõn, bây giờ lại đen đi, chắc chắn đã dùng cái gì đó lau qua với ý đồ phá hủy bằng chứng... Đáng tiếng không lau sạch. Tô Tử Tích thì khá hơn chút, chỉ có mỗi ống quần hơi bẩn. Hai anh em Tô Tử Chiến và Tô Tử Du luôn luôn sạch sẽ và làm người khác bớt lo nhìn vẫn như lúc ra ngoài... "Nâng chân lên!" Bà cụ Tô nghiêm túc nói. Tô Tử Du ngoan ngoãn nâng chân lên... Quả nhiên đế giày đen thui. Cuối cùng bà cụ nhìn về phía Túc Bảo vẫn luôn cúi đầu buông tay ngoan ngoãn đứng bên giống người tàng hình. Rất tốt, vô cùng sạch sẽ. Có vẻ như mấy anh chị cùng chăm sóc cho cô bé. "Tiểu Ngũ đâu?" Bà cụ Tô hỏi. Túc Bảo sợ ngây người. Hóa ra ban nãy ở trên xe cô bé đã lau dọn ở trên xe đề phòng bị bà cụ Tô nhìn ra sơ hở. Nhưng trẻ em vẫn là trẻ em, tự cho mình dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có hàng trăm hàng ngàn sơ hở. Nhất là Tiểu Ngũ... Ai ngờ bà cụ sẽ đi hỏi một con vẹt chứ? Tiểu Ngũ từ lồng thò đầu ra, miệng ngậm bùa vàng kêu lên một tiếng. Phần lông nhọn trên đỉnh đầu nó màu đen, nếu như không biết nó thì căn bản không nhớ nổi đám lông nhỏ đó vốn có màu vàng nhạt. Bà cụ Tô cười lạnh một tiếng, Tiểu Ngũ bị dọa sợ vội vàng bay lên. Dọa chết chim rồi! Nó chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi, vì sao ánh mắt bà cụ nhìn nó giống như muốn hầm nó lên vậy! Nếu không phải trong miệng ngậm bùa vàng thì chắc chắn cái mồm nhiều chuyện của Tiểu Ngũ sẽ không yên. Bà cụ Tô khoanh tay: "Nói đi, đã đi đâu?" Hân Hân lanh mồm lanh miệng: "Bà nội! Chúng con không có đi đâu cả, chúng con đi thư viện nha! 'Thiên', 'Châm', 'Vạn', 'Khuyết'."
Hân-thông-minh thề son thề sắt, thậm chí còn dùng cả thành ngữ rời rạc để thề thốt.