Một ác quỷ đang nhoài người trên đầu ông chú kia. Thấy mọi người nhìn, ông chú tiếp tục cười tí tởn và thể hiện sự hài hước của mình: “Rút sạch lông, dùng xiên xuyên qua người con vẹt rồi nướng trên lửa, sau đó phết một ít thì là và dầu… Chậc, ngon tuyệt!” Ông chú vừa nói vừa nuốt nước miếng để hù dọa Tiểu Ngũ. Những người khác đều trêu chọc con vẹt nên ông ta cũng muốn dọa con vẹt xem nó sẽ phản ứng thế nào. Tiểu Ngũ sợ đến sững sờ. Quả thực thì Tiểu Ngũ hơi khác những con vẹt khác, chỉ số IQ của nó ít nhất cũng ngang với một đứa trẻ khoảng bảy - tám tuổi, thế nên nó hiểu những gì con người nói. Thử tưởng tượng xem, nếu một người bỗng nhiên đi tới khen bạn thông minh, nướng bạn trên lửa rắc thêm thì là sẽ ngon tuyệt thì… bạn có sợ hãi không? Tiểu Ngũ quạc một tiếng rồi chui vào ống tay áo của Túc Bảo. Ông chú thấy vậy, lập tức bật cười. Bà cụ Tô hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Cậu nói lời lẽ quỷ quái gì thế? Có muốn tôi nướng cậu trên bếp không?” Ông chú mỉm cười đáp: “Ồ, tôi chỉ đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế chứ!” Bà cụ Tô lạnh lùng nhìn ông chú, nói: “Xin lỗi mau!” Trong mắt bà cụ Tô, Tiểu Ngũ không chỉ là một con vẹt, nó sớm chiều ở bên nên bà đã xem nó như một thành viên của nhà họ Tô. Tự dưng có người nói muốn nướng Tiểu Ngũ, lời này quả thực đã mạo phạm đến gia đình bà. Ông chú mất hứng, lầm bầm: “Đúng là chả biết đùa gì hết, chỉ là một con vẹt thôi mà. Tôi thích nó mới trêu nó thế chứ!” Túc Bảo không nhìn ác quỷ trên người ông chú nữa, chau mày nói: “Bác ơi, bác nói vậy là sai rồi! Đây không phải là trò đùa, đây là xúc phạm.” Tô Tử Du tức giận nói: “Bác xin lỗi đi!” Tô Tử Chiến lạnh lùng nhìn ông chú, nói giọng lạnh lùng như ba cậu: “Chú Nhiếp, đánh bác đây một trận đi!” Hôm nay bà cụ Tô dẫn theo chú Nhiếp và hai vệ sĩ đến viện, đúng lúc này, ba người đàn ông lập tức đứng dậy, xắn tay áo lên. Ông chú trung niên giật thót, mọi người vây xem vội khuyên giải: “Ôi, không đáng đâu không đáng đâu, ông chú đây nói năng thiếu đòn chút thôi, đừng động tay động chân mà!” Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Động tay động chân gì chứ? Tụi cháu cũng chỉ nói đùa thôi mà.” Mọi người và ông chú trung niên: “…” Liếc thấy hai vệ sĩ đến gần, ông chú kia chỉ đành nói: “Xin lỗi, ôi, tôi xin lỗi là được chứ gì… Xin lỗi!” Dứt lời, ông ta đi luôn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Loại người gì không biết, đùa tí đã đòi đánh người.” Thấy ông chú kia sắp đi xa, Túc Bảo vội nhìn sư phụ bé. Kỷ Trường nói: “Yên tâm đi, không chạy nổi đâu.” Nếu đã đụng mặt Túc Bảo rồi thì chắc chắn không thể chạy thoát thân. …. Chỉ có quỷ mít ướt mà Túc Bảo gặp lần đầu là ngoại lệ thôi. Quỷ mít ước là nút thắt chưa gỡ được trong lòng Kỷ Trường, hắn tìm bao lâu mà quỷ mít ướt vẫn mất tăm mất tích, nghĩ tới đây, Kỷ Trường phóng ra một tia sáng để đánh dấu ác quỷ trên người ông chú kia. Tô Ý Thâm thay quần áo xong đi tới, nói: “Đi nào!” Lời xin lỗi của ông chú không khiến lòng bà cụ Tô dễ chịu, nhưng chỉ đành vậy. Loại chuyện này sao phải làm đến mức báo cảnh sát, bắt tội cảnh sát đi tới đây rồi cũng chẳng xử phạt được gì. “Đi nào!” Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo rồi xoa đầu Tiểu Ngũ đang thò ra từ ba lô thú cưng, nói: “Được rồi, người đàn ông đó đã bị chúng ta đánh bỏ chạy rồi, có bà nội ở đây thì không ai dám nướng mày đâu.” Tô Tử Du bất bình nói: “Đúng nha, ai mà muốn nướng Tiểu Ngũ của chúng ta thì chúng ta sẽ nướng kẻ đó trước!” Tô Tử Tích: “Kiểm tra gì nữa thế?” [1].