Cmn, xe một trăm vạn đó! Ai sẽ tặng người khác một chiếc xe hơn trăm vạn chứ? Nghĩ một trăm vạn là tiền giấy đấy à. Chu Cử nhanh chóng hết ngẩn người, làm ra vẻ đã hiểu, ánh mắt lộ ra mấy chữ “tôi đã hiểu” đầy hèn mọn. “Hiểu rồi, hiểu rồi! Hóa ra bác sĩ Tô còn có bạn gái là phú bà nha! Chậc chậc, bội phục bội phục! Nhưng cũng đúng, bác sĩ Tô vừa trắng trẻo lại còn đẹp trai nữa!” Tô Ý Thâm: “…” Nói anh được bao nuôi đấy à? Túc Bảo: “…” Chẳng lẽ đầu óc của ông chú này có vấn đề sao? Đứa nhỏ nói thầm: “Nói chú là ếch xanh cũng không đúng, chú là con của ếch xanh mới đúng…” Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn gái.” Chu Cử cười hì hì nói: “Không sao không sao, tôi hiểu, anh em đều hiểu!” Túc Bảo không nhịn được nữa, mặc dù cô bé còn chưa hiểu ông chú này đang nói gì nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người khác rất không thoải mái. Giống như chú út đang làm việc gì đó không thể để lộ vậy. Túc Bảo lớn tiếng nói: “Chiếc xe này là cậu cả tặng cho cậu út cháu!” “Chú có biết cậu cả của cháu không?” “Cậu cả của cháu rất rất rất nhiều tiền, nhà cháu đều do cậu cả nuôi, cậu cả vô cùng lợi hại, xe này cậu cả cháu có thể mua một lúc mười cái đấy. Chú, out!” Chu Cử: “…” Im lặng. Mười chiếc xe một trăm vạn chính là một ngàn vạn, cho dù người có tiền cũng không thể chi nhiều như thế được! Anh ta cười ha ha: “Chú không tin! Trừ khi cháu cho chú xem tiền tiết kiệm của cháu.” Trò đùa ác ý của anh ta như cố ý nhằm vào Túc Bảo. Túc Bảo lập tức lấy chiếc điện thoại trẻ em của mình ra. Tô Ý Thâm cười nói: “Túc Bảo, không cần.” Túc Bảo lắc đầu: “Cần. Cậu út của con không thể thua được!” Tô Ý Thâm ngẩn người, đáy lòng cảm thấy ấm áp. Từ ngữ của cô nhóc ngày càng nhiều, không ngờ cô bé lại dùng một câu nói mang ý bảo vệ như vậy với anh. Tô Ý Thâm chảy nước mắt vui mừng của cha già, anh cũng không ngăn Túc Bảo nữa. Dù sao cũng chỉ là mấy trăm vạn tiền lẻ mà thôi, vậy cũng không tính là đang… tỏ vẻ giàu có. Túc Bảo mở điện thoại, điện thoại di động của cô bé là điện thoại thiết kế riêng cho trẻ em, một chiếc di động nho nhỏ màu hồng, giống như điện thoại đồ chơi vậy. Nhưng bên trong lại được lập trình để cô bé dễ dàng gọi video cho các cậu mình. Chu Cử còn đang cười nhạo cô bé chiếc điện thoại di động này có phải mượn của ai không, có phải không bật lên được không. Không ngờ Túc Bảo lại giơ điện thoại ra trước mặt anh ta: “Cho chú xem.” Chu Cử không thèm quan tâm mà nhận lấy, sau đó thấy rõ số dư còn lại trên màn hình… Là mấy trăm vạn. Ha ha, trông cũng như thật đấy. Bây giờ đồ chơi của con nít đều thật thế sao? Chu Cử nhìn mặt sau của điện thoại di động rồi ngây người. Đây thật sự là điện thoại sao? Sao cái logo này nhìn quen quá vậy… Vẻ mặt Chu Cử vô cùng nghi ngờ, anh ta vội vàng nhìn lại số dư của Túc Bảo, không đành lòng bấm quay về. Quay lại giao diện trò chuyện, đúng lúc có người tên “bà ngoại” gửi voice chat đến. Chu Cử theo bản năng muốn mở. Túc Bảo lập tức lấy điện thoại về: “Tự ý đọc tin nhắn của người khác là không lịch sự, chú, chú từng tuổi này rồi nên quên hết lời mẹ dạy khi nhỏ rồi sao?” Chu Cử: “…” Đáy lòng anh ta cảm thấy thật khó chịu. Một đứa bé mà số dư tài khoản lại có mấy trăm vạn? Chu Cử vừa hỏi “Tại sao cháu có nhiều tiền vậy” vừa vụng trộm tìm kiếm điện thoại của Túc Bảo… Sau khi thấy kết quả tìm kiếm, cằm của anh ta muốn rơi xuống đất. Chiếc điện thoại nhìn giống đồ chơi trong tay Túc Bảo lại có giá hơn trăm vạn! Chu Cử hoàn toàn ngây ngốc. Đúng lúc Túc Bảo nói số tiền này là do các anh chị cô bé cho để dỗ mình. Xe một trăm vạn, điện thoại một trăm vạn, một đứa bé có số dư mấy trăm vạn… Chu Cử cảm thấy ghen tị chết đi được. Mẹ nó, kẻ có tiền đúng là chẳng ra gì! Một đứa bé cũng có mấy trăm vạn, con nít thì hiểu cái gì chứ, sao mấy trăm vạn này không phải của anh ta?