Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 425 thế thà gọi là đả châm!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tay y tá run rẩy, cô ấy sợ mình không nhịn được cười nên nhanh chóng tiêm xong hai mũi. Cuối cùng, Hân Hân nước mắt lưng tròng che hai chỗ tiêm của bé, bé chỉ cảm thấy đau muốn chết. Tại sao tiêm phòng dại lại đau đến vậy? Đau hơn bất cứ mũi tiêm nào mà bé từng tiêm! Bà cụ Tô, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm vội vàng lên xe về nhà như được ân xá. Ba người một già một thanh niên và một cô nhóc đều thấy không thể tiếp tục mất mặt thêm nữa. Trên xe, Túc Bảo lẩm bẩm: “Ôi, xấu hổ quá!” Lẽ ra bé không nên dạy chị Hân Hân đổi tiếng khóc thành ‘cố lên’. “Đúng rồi ngoại ơi, con muốn mua một chiếc vòng cổ để tặng quà cho con mèo.” Bà cụ Tô trìu mến nói: “Tất nhiên là được rồi.” Mộc Quy Phàm đánh tay lái đổi hướng xe về phía trung tâm mua sắm. Hân Hân đang khóc, hai mũi tiêm quá đau khiến cô bé vẫn chưa hoàn hồn. Thế là Hân đầu to luôn từ bỏ chuyện mua sắm lại ngoan ngoãn đi cạnh Túc Bảo vào trung tâm thương mại. Họ tìm đến cửa hàng thú cưng, chọn một chiếc vòng cổ mèo màu đỏ. Mặt trước của chiếc vòng cổ được buộc hình nơ, bên dưới chiếc nơ là một cái chuông trang trí làm bằng vàng ròng. Phải thanh toán tám vạn tám ngàn tám, chị thu ngân tại quầy sợ Túc Bảo và mấy người đi cùng bé hối hận nên không ngừng giải thích về nguyên liệu, dây đeo của chiếc vòng cổ được làm từ da cừu, chiếc chuông làm từ vàng ròng, chiếc vòng được thiết kế và sản xuất thủ công từ một nhà thiết kế lớn… Không ngờ Bà cụ Tô lại quẹt thẻ không chún đắn đo do dự. Chị thu ngân tại quầy tròn mắt ngỡ ngàng, 'bảo vật cửa hàng' này đã ế hai năm, bảo vật được khách hàng chọn rất nhiều lần nhưng sau đó đều từ bỏ vì giá quá mắc, không ngờ hôm nay cô ấy lại thành công tiễn bảo vật đi…. Túc Bảo vừa trở về nhà họ Tô, mèo hoa đã đứng sẵn ở bãi cỏ sau bụi cây, nó thò nửa đầu ra ngoài, lén lút quan sát. Túc Bảo vẫy tay: “Mèo con lại đây! Nhìn xem, quà chị chuẩn bị cho em nè!” Mèo con lập tức chạy tới. Túc Bảo đặt chiếc vòng cổ lên cổ mèo hoa nhưng không biết thắt dây. “Ba ơi!” Túc Bảo ngẩng đầu cầu cứu ba bé. Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống, đặt gáy mèo con lên đầu gối mình. Mèo hoa: “??” Nó là con thú hung dữ nhất trong lịch sử đó nha, sao giờ lại bị người đàn ông này áp chế? ? Mộc Quy Phàm đeo vòng cổ cho mèo hoa xong, sau đó đặt nó đến trước mặt Túc Bảo rồi nói: “Được rồi con!” Con mèo lè lưỡi, trợn mắt rồi ngã xuống đất. Túc Bảo sửng sốt: “Ba, ba thắt dây quá chặt phải không?” Mộc Quy Phàm lại bế con mèo lên, quả đúng như Túc Bảo nói. Hóa ra con mèo bị siết cổ quá chặt, nhưng quả thực con mèo này rất giỏi đóng kịch!! Anh lại chỉnh lại vòng cổ rồi nói: “Được rồi con.” Lần này con mèo lập tức chạy trốn đến bên cây mộc lan nơi Tiểu Ngũ thường ở, nó rất sợ Mộc Quy Phàm. Tiểu Ngũ trốn vào trong túi thú cưng, nói: “Tranh sủng bắt đầu rồi!” Con mèo này đã cướp địa bàn của nó! Thân là vẹt đâu thể nhẫn nhịn!! Tuy mèo sinh ra đã có huyết mạch áp chế được loài chim, nhưng Tiểu Ngũ không tin nó không đánh bại được con mèo này! Hiệp đấu đầu tiên. Sau khi ăn xong, mọi người đặt tên cho con mèo. Bà cụ Tô nói: “Người lớn chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, mấy cháu nhỏ có thể nghĩ tên rồi đặt nhé.” Nói xong, bà nhìn Tô Tử Chiến lạnh lùng và Tô Tử Tích trầm mặc, nói tiếp: “Hai đứa cũng đóng góp ý kiến đi.” Tô Tử Chiến: “Xì!” Ai muốn đặt tên cho một con mèo chứ. Hân Hân dựa vào trên ghế, đôi tay như không có lực, ánh mắt mơ màng, yếu ớt nói: “Cào người giỏi vậy thì kêu nó là Độc Hành Giả đi!” Tô Tử Chiến cười nói: “Thế thà gọi là Đả Châm!” [1]. [1]: Đả Châm nghĩa là tiêm.

Hân Hân trừng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio