Dường như không còn gì cần để lại cho người thừa kế nữa rồi, Tô Tử Tích cau mày. Bình thường mấy ông bà cụ qua đời thường để lại cho con cái nhà cửa và xe, còn cậu chỉ cho Túc Bảo thụ hưởng quyền thừa kế mấy chục vạn tệ! Không có lấy một căn nhà!!! Tô Tử Tích: “...” Xem ra cậu chưa thể chết, phải làm việc chăm chỉ, sống thêm vài năm nữa, kiếm nhiều tiền hơn, để lại nhà, xe, tiền, tốt nhất là để lại vài mảnh đất cho Túc Bảo. Tô Tử Tích vừa viết xong di thư thì Túc Bảo và những người khác đã đến phòng bệnh. Tô Tử Du nhanh tay lẹ mắt định cướp lấy tờ giấy gấp trong tay Tô Tử Tích: “Đây là cái gì? Đưa cho anh xem nào.” Tô Tử Tích thu tay lại. Tô Tử Du hỏi: “Không cho xem thì thôi, anh chỉ trêu em cho vui thôi mà.” Túc Bảo nhìn Tô Tử Tích, khó hiểu hỏi: “Anh, anh sao vậy?” Kỷ Trường liếc Tô Tử Tích một cái, lắc đầu nói: “Trông thằng bé có vẻ suy sụp, chưa phẫu thuật mà đã thế rồi.” Túc Bảo luôn cảm thấy có gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, anh Tử Tích trúng tà à?” Kỷ Trường lắc đầu: “Không, con đừng đoán bừa.” Dù âm khí trong viện rất nặng, nơi này cũng có quỷ hồn lảng vảng nhưng hắn thấy Tô Tử Tích không hề bị trúng tà. Tình trạng của cậu bé giống như đờ đẫn vì sử dụng quá nhiều thuốc. Thì ra ban nãy bà cụ xấu bụng vỗ vai Tô Tử Tích hai cái chính là kiểu dùng thuốc mê - thủ đoạn trên trần gian, cho nên Kỷ Trường và Túc Bảo nhất thời không phát hiện ra. Túc Bảo nhoài người bên giường bệnh của Tô Tử Tích hỏi: “Anh ơi, anh có trông thấy cái gì không sạch sẽ không? Hoặc là gặp phải chuyện gì kỳ quái không?” Tay đang cầm di thư của Tô Tử Tích hơi cứng lại, cậu trừng mắt nói: “Đừng trù ẻo anh!” Cậu đã hoàn toàn quên béng chuyện bà cụ kia vỗ nhẹ lên vai cậu. Túc Bảo vội vàng che miệng, xua tay: “Em không có ý đó.” Tô Tử Tích khịt mũi, đặt di thư vào tay Túc Bảo, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên nói: “Cầm lấy cái này, khi nào anh vào phòng phẫu thuật thì em mở ra xem nhé.” Túc Bảo ngơ ngác cầm tờ giấy, tò mò hỏi: “Là gì vậy anh?” Bé vô thức muốn mở nó ra, nhưng nhớ lời Tô Tử Tích dặn chỉ có thể mở tờ giấy khi cậu vào phòng phẫu thuật, bé nhanh chóng gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét lại vào túi. Chớp mắt đã tới ngày Tô Tử Tích phẫu thuật. Vốn dĩ không nghĩ ngợi gì, nhưng khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích bỗng thấy hồi hộp. Lúc này, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng động viên: “Anh ơi cố lên, anh là tuyệt nhất, anh nhất định sẽ đi vào theo chiều ngang đi ra theo chiều dọc!” [1]. [1]: Ý chỉ được nằm trên giường bệnh đẩy vào phòng mổ, khi đi ra sẽ khỏe mạnh tự đi được bằng hai chân. Tô Tử Tích: “...” Tô Tử Du: Hình như em ấy nói vậy không có gì bất ổn cả! Mọi người đều thấy kỳ quái, lẩm bẩm lại lời Túc Bảo thêm lần nữa. Túc Bảo buộc một vật nhỏ vào cổ tay Tô Tử Tích. “Đây là bùa bình an em vẽ cho anh đó, đeo trên tay nha anh!” Cô bé con cẩn thận dặn dò. Bùa bình an được gấp thành hình tam giác nhỏ và đặt trong một túi vải nhỏ màu vàng, cuối cùng dùng một sợi dây màu đỏ luồn qua lá bùa. Sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ tay Tô Tử Tích. Lúc này Tô Tử Tích bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn, không còn sợ hãi nữa. Cậu nhìn Túc Bảo, vẫn im lặng. Mãi cho đến khi được gây mê, cậu mới nói: “Được.” Sau đó Tô Tử Tích chìm vào giấc ngủ. ** Ở một nơi khác. Ngay khi Tô Tử Tích được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trong phòng bệnh đơn cuối hành lang, một bà cụ cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, miệng lẩm bẩm, tay cầm thanh kiếm vung vẩy lên xuống. Một hình nhân nhỏ bé được đặt trước mặt bà cụ, trên người hình nhân này viết rõ ba chữ Tô Tử Tích và ngày sinh nhật của cậu bé. Cháu trai nhỏ của bà cụ từ bé đã yếu ớt nhiều bệnh. Bà cụ muốn chuyển tai họa và bệnh tật của cháu trai mình... cho Tô Tử Tích! Để Tô Tử Tích bị bệnh và chịu đen đủi thay cháu trai bà cụ. Làm vậy, cháu trai của bà sẽ ngày càng khỏe hơn và có nhiều phước lành hơn...