Bà cụ Tô quyết đoán nói: “Túc Bảo, mình về thôi.” Túc Bảo nghe có quỷ nhưng không hề sợ, quỷ tốt lắm, sư phụ bé thích quỷ nhất đấy. Nhìn Kỷ Trường bay về phía trước, Túc Bảo nhanh chân đuổi theo, còn nói: “Bà ngoại ngoan nhé, cứ ở đây chờ Túc Bảo là được ạ!” Bà cụ Tô nghe xong vô cùng khó hiểu, vậy cũng được à? “Túc Bảo!” Bà cụ suốt ruột đuổi theo, rút điện thoại gọi cho Tô Nhất Trần. Túc Bảo lướt qua bìa rừng, cảm giác sắc trời đen kịt hẳn đi. Vừa nãy bà cụ Tô còn thấy Túc Bảo đang đứng trước mặt mình, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Rừng cây trong rỗng chỉ còn lại một mình bà cụ, một con chim không biết tên kêu két két bay ngang qua, dọa bà cụ Tô sợ suýt khóc. “Túc Bảo! Túc Bảo!” Bà cụ hô lớn. Đột nhiên lùm cây vang lên xào xạc, bà cụ hãi hùng nhìn lại, chỉ thấy Túc Bảo hây da hây da cõng một tên “quỷ nhỏ” đi ra. Khắp người quỷ nhỏ đều là máu me, tóc tai ướt đẫm che kín gương mặt. Cũng do Túc Bảo cõng nhẹ tênh nên bà cụ Tô cứ cảm giác tên “quỷ nhỏ” kia như bay tà tà sau lưng bé… Trong đầu bà cụ bỗng hiện lên ba từ “quỷ bám thân”. “Túc Bảo…” Bà cụ Tô ôm ngực, run rẩy lên tiếng. Túc Bảo mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc này bé mới phát hiện bà ngoại đi theo mình, còn đang trong tình trạng hãi hùng khiếp vía. Bé lập tức ném “quỷ nhỏ” sau lưng đi cái phịch, đầu đối phương đập xuống đất, rên lên một tiếng nho nhỏ… Túc Bảo mặc kệ, chạy tới ôm chầm lấy bà cụ Tô. Bà cụ Tô vốn cho rằng bé con sợ hãi, đang định an ủi thì nghe thấy giọng nói thơm mùi sữa của cục bột nhỏ: “Phù… Phù… Bà ngoại ngoan, bà đừng sợ, đừng sợ! Túc Bảo ở đây nè!” Bà cụ Tô: “…” Bà cụ đang bình thường, được Túc Bảo dỗ dành như vậy, viền mắt bỗng đỏ ửng. “Túc Bảo đừng bỏ bà ngoại lại nhé!” Bà cụ ôm bé con vào lòng, nghẹn ngào nói. Hức hức, bà cụ thật sự rất sợ hãi, sợ Túc Bảo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó. Túc Bảo cũng rất tự trách, bé vỗ về bà cụ Tô: “Là Túc Bảo không tốt! Xin lỗi bà ngoại…” Bé đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt rồi, thế mà vừa nãy lại bỏ rơi bà ngoại một mình. Hu hu, Túc Bảo đúng là đứa trẻ hư không chịu trách nhiệm. Tô Nhất Trần vội vàng chạy tới nơi, thấy hai người một già trẻ một già ôm nhau khóc nức nở: “…” “Xảy ra chuyện gì?” Anh vội vàng tiến lên, đột nhiên phát hiện “quỷ nhỏ” cách đó không xa, ngay lập tức che chắn trước mặt hai bà cháu. Những người nhà họ Tô khác cũng đuổi tới sau đó. Tiểu Ngũ đứng trên nhánh cây không xa, vừa vỗ cánh vừa cạc cạc: “Yo yo, có quỷ nhỏ, có quỷ nhỏ! Thật náo nhiệt!” Tô Nhất Trần: “…” Anh híp mắt, tiến lên, dùng mũi chân khều tên quỷ nhỏ trên mặt đất một cái, lật ngược lại thì thấy làm gì có ma quỷ nào ở đây, là một đứa bé. “Là một bé trai.” Tô Nhất Trần nói: “Đừng sợ!” Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo: “Bé trai? Đã chết rồi ư?” Túc Bảo lắc đầu: “Chưa chết ạ.” Vừa rồi bé còn cho rằng có quỷ thật chứ, kết quả chạy tới nơi thì phát hiện là một anh trai nhỏ. Sư phụ nói, làm phúc cứu một mạng người còn hơn bảy thịch thịch, thế là bé cõng anh trai nhỏ ra, không ngờ lại dọa sợ bà ngoại. Tô Nhất Trần ngồi xổm, dò mạch đập của bé trai: “Đúng là chưa chết thật.” Tô Nhạc Phi nhíu mày: “Sao trong rừng cây lại có một đứa trẻ được nhỉ?” Mấy người anh em nhà họ Tô quan sát đứa trẻ trên đất, dù sao cũng chưa chết, vẫn nên cứu sống người trước đã. Tô Ý Thâm đi kiểm tra hô hấp và mạch đập của cậu bé, Tô Nhạc Phi thì đi gọi 110 và 120. Kỷ Trường bay lơ là bên cạnh, cực kỳ vui vẻ. “Xem, sáng nay ta mới dạy con y thuật, giờ được thực hành luôn rồi này.” Hắn nói: “Ba hồn bảy vía, thiếu mất một hồn, căn bệnh rất kinh điển! Đợi lát nữa sư phụ dạy con làm sao để cứu thằng nhóc này.” Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng, làm phúc cứu một mạng người còn hơn bảy thịch thịch ạ.” Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật giật. Là bảy tòa tháp Phật, chứ không phải bảy thịch thịch gì đâu nhóc con à. Nhưng mà trông dáng vẻ xoắn xuýt của cục bột nhỏ, Kỷ Trường lại thấy chơi rất vui nên cố tình không sửa lại. Bà cụ Tô không giúp được gì sững sờ: “… Hả? Thịch thịch là gì?” Túc Bảo cũng khó hiểu, ở nhà họ Lâm bé nào được nghe mấy lời như kiểu làm phúc cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật đâu. Vì vậy lúc này bé cũng không rõ tại sao cứu một mạng người lại hơn bảy thịch thịch. “Bà ngoại ơi, làm phúc nghĩa là sao ạ?” Bà cụ Tô bị hỏi khó, sặc một tiếng giải thích: “Tức là còn lợi hại hơn cả thực hiện nguyện vọng của người khác.” Từ ngữ thuộc về lĩnh vực Phật giáo, bà cụ cũng không tiện giải thích… Túc Bảo nửa hiểu nửa không, mê man hỏi: “Vậy bảy thịch thịch là cái gì ạ?” Tại sao cứu người lại lợi hại hơn cả bảy thịch thịch? Bà cụ Tô không nhịn được bật cười: “Là bảy tòa tháp Phật, không phải bảy thịch thịch gì đâu bé con.” Túc Bảo lập tức ghi nhớ: “Bảy tòa tháp Phật ạ.” Bà cụ Tô nghiêm túc dạy dỗ, Túc Bảo nghiêm túc học hành. Cuối cùng nhóc đáng yêu cũng hiểu rõ, là bảy tòa tháp Phật chứ không phải bảy thịch thịch gì đâu nhé, thế là bé xoay người lườm Kỷ Trường tóe lửa. Trông dáng vẻ cố nhịn cười của sư phụ, Túc Bảo biết ngay đối phương đang cố ý. Hừ, sư phụ đúng là đồ trứng thối! Lúc này, Tô Ý Thâm lên tiếng: “Được rồi, mang cậu nhóc về trước đã.” Túc Bảo vội vàng hỏi: “Anh trai nhỏ sống lại rồi ạ?” Tô Ý Thâm bế cậu bé lên: “Còn đang hôn mê nhưng nhịp tim đập rất vững.” Đoàn người quay về lều vải, đợi đến khi xe cảnh sát và xe cứu thương đến. Nơi này là vùng hoang dã, cho dù y thuật của Tô Ý Thâm có tốt đến đâu cũng không thể nhìn ra bé trai có bị nội thương hay gì không. Trời sắp tối rồi, một nhà Tuyết Nhi xa xa trông thấy người nhà họ Tô ôm theo gì đó soi đèn về nhà, trong lòng không khỏi thấy quái lạ. “Cái gì vậy nhỉ…” Mẹ Tuyết Nhi thì thầm. Bố Tuyết Nhi nói: “Hình như là một đứa trẻ.” Mẹ Tuyết Nhi ồ lên, trời nhá nhem nên bọn họ không thấy Túc Bảo đang ngồi trên xe lăn với bà cụ Tô, bèn vội hỏi: “Không phải là con nhóc kia xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Nếu đúng là như vậy thật thì… Gieo nhân nào gặt quả đó. Mẹ Tuyết Nhi nhìn dáo dác, nói: “Em qua xem thử.” Bố Tuyết Nhi ngăn cản: “Em còn ngại chưa gây rắc rối đủ à? Anh qua đó, hai người chờ ở đây.” Nếu bé con đầu quả tim nhà họ Tô thật sự xảy ra chuyện, mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải đi xem. Bố Tuyết Nhi đi qua đó. Tuyết Nhi nghểnh cổ thật cao, mẹ cô bé còn không nhìn thấy thì sao cô bé thấy gì được. Thế nhưng nghĩ tới rất có thể Túc Bảo đã xảy ra chuyện, trong lòng cô bé không nhịn được vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng: “Mẹ ơi, em gái Túc Bảo không sao chứ ạ?” Mẹ Tuyết Nhi: “Sẽ không có chuyện gì đâu…” Không biết bọn họ đã chờ bao lâu, bố Tuyết Nhi mới vội vàng quay về, thấp giọng nói: “Không phải Túc Bảo gặp chuyện mà là một bé trai khác! Quần áo trên người cậu nhóc kia đều là hàng Sdnchv cả đấy.” Mẹ Tuyết Nhi sững sờ: “Sdnchv? Đừng nói đứa trẻ kia là… Nhà họ Tư…” Sdnchv đã ngừng sản xuất quần áo cho người ngoài trong những năm gần đây và chỉ tập trung vào việc may quần áo cho một số thế gia lớn. Họ phục vụ một số quý tộc ở nước ngoài và chỉ phục vụ nhà họ Tô, nhà họ Tư và nhà họ Mộc ở Trung Quốc. Mấy đứa trẻ nhà họ Tô đều ở đây, nhà họ Mộc không có trẻ con, vậy chỉ có thể là nhà họ Tư… Hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe. Thế mà tiểu thái tử nhà họ Tư lại bị bắt cóc. Mấy ngày nay nhà họ Tư ráo riết tìm kiếm vẫn không thấy, nếu như bọn họ báo cho nhà họ Tư trước tiên, nói bản thân đã tìm được tiểu thái tử…