“Đúng rồi, nhớ mang theo não của anh!” Tô Tử Tích: “???” Cậu đang bay đó… Đột nhiên có người nào đó dùng sức vỗ mạnh vào mặt cậu, mạnh đến nỗi vang lên tiếng bốp bốp bốp! “Anh, anh!” “Anh trai tỉnh lại đi, em ở đây nè!” Tô Tử Tích đột nhiên mở mắt. Thế giới ồn ào náo nhiệt lập tức tràn vào tai cậu, người thân của bệnh nhân đi tới đi lui ở bên ngoài, y tá đứng ở phía xa đang kiểm tra cho người bệnh, cũng không biết đứa nhỏ ở phòng bệnh nào khóc lên… Tô Tử Tích ngơ ngác nói: “Anh không chết sao?” Mặt có hơi đau một chút… Tô Tử Tích vô thức nhếch miệng rồi hít một cái. Túc Bảo chột dạ nhìn nửa mặt sưng đỏ của cậu, bé nhỏ giọng nói: “Anh, có Túc Bảo ở đây anh chắc chắn không chết được đâu!” Tô Tử Tích đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện mình đang ở phòng bệnh, ngoài cửa sổ hơi mờ tối khiến người ta có cảm giác không biết bây giờ là sáng sớm hay chiều tối. Cậu mờ mịt hỏi: “Não anh vẫn còn chứ?” Túc Bảo sờ đầu cậu: “Vẫn còn nha, anh, anh không cảm giác được sao?” Tô Tử Tích cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của Túc Bảo, cảm giác trên đầu cũng quay về, cậu yếu ớt nói: “Cảm giác được, vẫn còn ở đó.” Túc Bảo an ủi: “Yên tâm, đầu anh vẫn nguyên vẹn.” Tô Tử Tích vô thức hỏi: “Không dẹp sao?” Túc Bảo trả lời một cách khẳng định: “Không có dẹp, rất rất tròn, đầu vô cùng tròn.” Tô Tử Tích: “Vậy thì tốt rồi.” Mọi người nghe cuộc trò chuyện của họ thì không biết nói gì ngoài bật cười. Tô Tử Du nói: “Anh hai, nếu đầu anh không ở đây thì sao anh có thể nằm ở đây được, lúc đấy anh phải nằm ở lò hỏa thiêu rồi!” Bà cụ Tô nghiêm mặt dạy dỗ: “Nói nhăng nói cuội gì thế, đừng có nói gở!” Túc Bảo lập tức tiếp lời: “Phì phì phì!” Mỗi lần bà ngoại nói điềm xấu thì phía sau kiểu gì cũng sẽ có phì phì phì. Quả nhiên lúc cô bé phì phì phì, bà cụ Tô cũng phì phì phì. Mọi người không khỏi bậy cười, trong lòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tô Tử Tích nhìn xung quanh phòng, phát hiện mọi người đều ở đây, ba cậu, bác cả, chú ba, chú tư, chú năm, chú út, còn cả cả dượng của cậu nữa. Phòng bệnh nho nhỏ có chút chen chúc. Mộc Quy Phàm đứng dựa vào cửa phòng bệnh, ha một tiếng: “Nghe nói lấy được 1kg máu từ đầu của nó, lợi hại.” Tô Ý Thâm nói: “Không sao, là khối máu tụ quá lâu nên lúc lấy ra mới chảy máu thôi.” Tô Việt Phi mới từ nước ngoài bay về, bay hơn mấy tháng, lần này trở về nghỉ ngơi một thời gian, biết Tô Tử Tích nằm viện, máy bay vừa hạ cánh anh đã trực tiếp đến đây. Anh dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó chú xin nghỉ cho con.” Tô Lạc nhìn đồng hồ: “Không có gì thì tốt, con về trước để quay phim.” Tô Nhạc Phi: “Cháu trai lớn của chú muốn ăn gì? Đêm nay chú Năm làm cả một con bò cho con ăn!” Hàm Hàm không cần làm bài tập nên rất vui vẻ, con nhóc là người đầu tiên hưởng ứng: “Bê thui nguyên con! Chú Năm con muốn ăn bê thui nguyên con!” Tô Tử Chiến cầm hai quyển bài tập lên: “Nghe nói hai quyển bài tập này Hàm Hàm vẫn chưa làm gì?” Nụ cười trên mặt Hàm Hàm vụt tắt. Tô Tử Tích: “…” Đi một vòng quỷ môn quan, đột nhiên cậu có… cảm giác trái tim nóng lên, cả người ấm áp. “Con mơ thấy có người nói con viết tên mình. Con ngồi đó viết mãi viết mãi nhưng làm sao cũng không thể viết hết được chữ cuối cùng.” Tô Tử Tích nghẹn ngào: “Vẫn không thể viết hết…”
Thật ra cậu rất sợ, rất rất sợ…