Sắc mặt Kỷ Trường càng ngày càng nghiêm trọng: “Tiếp tục.” Tô Tử Tích ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói tiếp: “Sau đó con đến trước sảnh chính và nhìn thấy dòng chữ ‘Điện Diêm La’. Có một chiếc bàn rất lớn và ngai vàng của Diêm Vương ... Túc Bảo đang ngồi trên ngai vàng đó.” “Em ấy nói con không thể đến đây, sau đó em ấy vung tay tát con bay đi, cuối cùng con tỉnh dậy.” Túc Bảo kinh ngạc, chẳng ngờ bé lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương? Cô bé con nào biết bé chính là Diêm Vương, bé chỉ cảm thấy quá lợi hại. Kỷ Trường trầm tư nói: “Nghe cậu miêu tả thì chắc chắn cậu đã đi xuống địa ngục rồi, thật kỳ quái.” Thông thường, hồn phách của con người chỉ có thể lang thang trong thế giới loài người vài vòng, khi người đó thức dậy thì hồn phách đã nhập về cơ thể của họ, đây cũng là lúc họ hoàn hồn. Gần như không có hồn phách nào có thể quay trở lại sau khi ghé thăm địa ngục, nhưng Tô Tử Tích đã đến Địa ngục. Địa ngục có mười cung điện của Diêm Vương, mỗi cung điện cai quản một khu vực trời và đất, Diêm Vương quản lý sinh tử và là vị thần đứng đầu trong mười cung điện đó. Sau khi Túc Bảo lên chức Diêm Vương, 'công việc' của điện Diêm La đã được phân phối cho các điện khác, chỉ có một số thuộc hạ thực hiện công việc ‘bảo vệ hàng ngày' - Ví dụ như Kỷ Trường, hắn thường đến các điện khác nhau để họp hành. Hiện tại điện Diêm Vương tràn ngập các tác phẩm điêu khắc. Tô Tử Tích hỏi: “Vậy hồn phách của con đi đến địa ngục thì được xem là gì?” Kỷ Trường nói: “Dưới Diêm Vương có mười đại m Soái, đó là Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Quỷ Vương Đại Soái, Nhật Du Thần, Dạ Du Thần, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong. Những gì cậu nhìn thấy đều là tác phẩm điêu khắc ở sảnh chính. Túc Bảo xòe tay ra đếm, dòng suy nghĩ chợt lệch hướng: “Sao mấy cái tên này lạ quá... Báo Vĩ, Điểu Chủy là gì? Địa phủ có Ngư Tai và Hoàng Phong ư?" Kỷ Trường giải thích từng cái một. Túc Bảo nghe xong, lại hỏi: “Không, tổng cộng là mười một mà.” Tô Tử Tích cũng hồ nghi như Túc Bảo, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa đã bao gồm bốn đại soái, nếu chỉ tính là hai thì tổng cộng chỉ có chín đại soái. Kỷ Trường nói: “Hắc Bạch Vô Thường là một vị soái.” Tô Tử Tích và Túc Bảo ngơ ngác nhìn nhau. Kỳ lạ quá, tại sao vậy nhỉ? “Sao không tính Đầu Trâu Mặt Ngựa là một vị soái thôi?” Em bé thích tò mò - Túc Bảo hỏi tiếp: “Không công bằng xíu nào. sao Đầu Trâu Mặt Ngựa tính thành hai còn Hắc Bạch Vô Thường chỉ tính là một?” “Sao không gọi là chính hoặc mười một đại m Soái.” Kỷ Trường: “...” Khóe miệng hắn khẽ giật. Hắn cũng không biết, đi mà hỏi Diêm Vương. Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo, phớt lờ câu hỏi của bé, tiếp tục nói: “ Thuộc hạ của Diêm Vương đâu chỉ có nhiêu đây, còn có tứ đại thẩm phán, Mạnh Bà, Thành Hoàng cùng vô số âm binh và quỷ tướng.” Túc Bảo: “Ồ….” Tô Tử Tích lại thu nhặt được thêm chút kiến thức. Kỷ Trường: “Cho nên, Tô Tử Tích, cậu là ai?” Kỷ Trường nói xong, nhìn chằm chằm Tô Tử Tích. Cậu bé vẫn không biết bất kỳ chi tiết nào.
Tất cả những gì Kỷ Trường biết là: Sự gặp gỡ giữa hắn và Túc Bảo cũng là tình cờ, nhưng hắn nhất định phải cầm cuốn sổ này.