Tư Dạ chưa từng thấy bé con nào như vậy, không sợ anh, còn cười với anh. Hơn nữa mặt mày của cô bé này cứ khiến anh cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu… Tư Dạ lấy lại tinh thần, gật đầu: “Xin chào.” Dừng một lát, anh lại hỏi: “Là con cõng Diệc Nhiên về à?”” Túc Bảo: “Dạ vâng!” Gương mặt cục bột nhỏ đỏ bừng, hơi bụ bẫm, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, lúc nói chuyện còn liên tục gật đầu, trông cực kỳ đáng yêu. Tư Dạ không nhịn được nhìn nhiều hơn. “Cám ơn con, sau này chú sẽ tự mình dẫn Diệc Nhiên tới cửa cảm tạ.” Tuy đối phương là chỉ là một đứa trẻ nhưng sắc mặt Tư Dạ vẫn rất nghiêm túc. Mấy người mặc áo đen sau lưng anh tiến vào lều vải, nhanh chóng ôm bé trai đang hôn mê ra ngoài. Tư Dạ gật đầu với Tô Nhất Trần, đang định rời đi thì Túc Bảo bỗng nóng nảy: “Chú ơi, chú không thể đi…” Túc Bảo muốn nói gì đó, Kỷ Trường bên cạnh vội vàng dặn dò vài câu, bé chỉ cần đọc theo: “Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ phải tìm Túc Bảo nhé ạ.” Tư Dạ tùy tiện gật đầu, rõ là không để lời này trong lòng. Một đứa trẻ bốn tuổi, anh tìm cô bé làm gì? Nếu bác sĩ thật sự không cứu được Diệc Nhiên, chẳng lẽ cô bé có thể cứu được? Tư Dạ mang Tư Diệc Nhiên đi. Túc Bảo nhìn đoàn xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không ngừng lo lắng. Bà cụ Tô nói: “Được rồi, chúng ta cũng trở về thôi!” Ban đầu cả nhà định ngủ lại công viên vịnh nước ngập, để Túc Bảo cảm nhận được bầu không khí cắm trại, trời sao đêm khuya và sương mai sáng sớm. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, bà cụ Tô cứ bồn chồn không yên, nghĩ đến chuyện Diệc Nhiên có thể bị bắt cóc… Thế là quyết định trở về trước. Người nhà họ Tô thương lượng xong, chẳng lâu sau đã dọn đồ đạc trở về trang viên nhà họ Tô suốt đêm. Túc Bảo đã ngủ thiếp đi trên đường rồi. Lại nói một nhà Tuyết Nhi. Đợi đến khi nhà họ Tô và nhà họ Tư đều đi rồi, bọn họ cũng thu dọn đồ đạc rời đi. Mẹ Tuyết Nhi hâm mộ: “Ai da, nãy em nhìn thấy Túc Bảo kia không có chuyện gì! Ngài Tư còn cười với nó… Chẳng biết sao nó lại may mắn như thế, tìm thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Tư đang bất tỉnh!” Ba Tuyết Nhi: “Đúng vậy! Nhà họ Tô và nhà họ Tư không giống nhau, nhà họ Tô có ba đứa cháu trai chứ nhà họ Tư chỉ có một đứa duy nhất là Diệc Nhiên thôi… Haiz, tương lai ai được Tư Diệc Nhiên lựa chọn mới gọi là may mắn…” Tuyết Nhi tựa vào ghế an toàn giả bộ ngủ, khắc sâu những lời này của ba mẹ trong lòng. Đáy lòng cô bé đang mất cân bằng, không hiểu vì sao Túc Bảo lại may mắn như thế! Nếu cô bé cũng sinh ra ở nhà họ Tô thì cũng sẽ hên như vậy thôi. Hừ, có gì đặc biệt chứ. ** Túc Bảo ngủ rất ngon. Trong mơ, bé lại nhìn thấy tên quỷ nhỏ mình vừa cõng về. Vẻ mặt “quỷ nhỏ” đẫm máu, sắc mặt lạnh tanh, nhìn bé chằm chằm. Túc Bảo giật mình, tỉnh lại. Bé đi chân trần chạy xuống cầu thang, hét lên: “Bà ngoại ơi!” Bà cụ Tô thấy thế vội vàng nói: “Túc Bảo, con dậy rồi à? Sao con không mang giày!” Tô Nhất Trần đến công ty, Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi đến đồn cảnh sát xử lý một ít chuyện tiếp theo. Những người khác không biết đi đâu, chỉ có Tô Lạc mặc áo thun quần jean giản dị, ngồi uống cà phê ở bàn ăn. Anh liếc bàn chân nhỏ bé của Túc Bảo: “Đến đây.” Túc Bảo ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu tư đã bị Tô Lạc nhấc bổng lên, đặt trên ghế bên cạnh. Bé hỏi bà cụ Tô: “Bà ngoại ơi, anh trai nhỏ ngày hôm qua tỉnh chưa ạ?” Bà cụ Tô nói: “Bà ngoại không biết… Chờ lát nữa bà ngoại gọi điện hỏi thăm nhé.” Túc Bảo gật đầu. Tô Lạc dựa lưng vào ghế ngồi, đẩy kính gọng vàng, cười khẽ: “Nhóc con, quan tâm thằng nhóc kia như vậy à?” Chậc, cải trắng mới tìm về chưa được bao lâu đã bị heo thối ủi đi mất rồi ư! Túc Bảo nhìn cậu tư trước mắt. Cậu tư vô cùng đẹp trai nhưng tại sao cười rộ lên lại giống người xấu thế nhỉ! “Cậu tư, cậu có biết cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp Phật không ạ?” Cục bột nhỏ học xong thực hành ngay, nghiêm túc nói. Bé vừa nằm mơ thấy anh trai nhỏ kia, cũng không biết có phải là anh trai nhỏ đã qua đời rồi không… Tô Lạc phì cười, không thèm để ý cầm bình sữa bên cạnh lên, rót cho Túc Bảo một ly sữa ấm. Sau đó anh đẩy bát nước xúp đến trước mặt bé, bốc một ổ bánh mì, một cái bánh bao ngọt và một cái bánh bao thịt. “Ăn thôi.” Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Túc Bảo mau ăn sáng. Bụng Túc Bảo reo ùng ục, bé đói meo rồi, thế là vơ lấy một cái bánh bao lớn, gào gừ cắn một miếng. Lúc này bà cụ Tô trở lại: “Túc Bảo, vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại, bên kia nói Diệc Nhiên vẫn chưa tỉnh…” Bà cụ Tô khẽ thở dài. Đâu chỉ là chưa tỉnh, nghe nói sáng nay đã ngừng thở, đưa vào phòng cấp cứu rồi… ** Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân. Tư Dạ đứng thẳng tắp ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn bên ngoài. Bên cạnh là một người phụ nữ, ngồi chưa được bao lâu lại đứng lên, đi tới đi lui trước phòng cấp cứu. Cô là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân. Tư Dạ khựng người, lên tiếng an ủi vợ mình: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu em.” Ôn Như Vân, tên thì dịu dàng chứ thật ra tính tình nóng như lửa, cô tức giận nói: “Bên trong phòng cấp cứu là con trai của em đấy, anh nói em có thể không lo được hả?” Tư Dạ: “…” Anh lặng lẽ sờ mũi. Lúc này cửa phòng mổ mở, bác sĩ đi ra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị. “Ngài Tư, bà Tư, chúng tôi đã cố hết sức…” Chân Ôn Như Vân mềm nhũn, Tư Dạ lập tức đỡ lấy vợ mình, ôm cô vào lòng. Ôn Như Vân run rẩy hỏi: “Không có khả năng…” Bác sĩ lắc đầu: “Xin hãy chuẩn bị tâm lý.” Khi mới đưa tới, kiểm tra ra là mất máu quá nhiều, bọn họ cũng đã truyền máu rồi. Thế nhưng cũng không biết vì sao, rõ ràng các chỉ số đều có xu hướng bình thường nhưng nhịp tim của cậu chủ nhỏ nhà họ Tư càng ngày càng yếu ớt! “Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, không kiểm tra ra được nguyên nhân là gì… Sắc mặt cậu chủ nhỏ tái xanh, giống như bị trúng độc nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy cậu bé không hề trúng độc.” “Lại thêm việc cơ thể bất ngờ gầy đi không rõ nguyên cớ, tối hôm qua lúc đưa tới cậu bé vẫn nặng 30kg, vừa rồi lại chỉ còn 25kg…” Một đêm gầy đi 5kg, bọn họ bứt sạch tóc cũng không tra được nguyên nhân! Đúng là chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy tình huống nào giống vậy trước đây… “Nếu không muốn cậu chủ nhỏ chịu khổ, tôi đề nghị hai vị nên mang cậu vé về nhà, lo liệu hậu sự…” Bác sĩ cũng không muốn nói ra lời này, thân phận Tư Dạ nói ra có thể chấn động cả thành phố nhưng ông biết rõ đứa trẻ này không cứu được. Cho dù thần tiên có tới cũng bó tay. Thay vì nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây nhợ chịu tội, còn không bằng trở về nhà… Nước mắt Ôn Như Vân rơi xuống như mưa. Tư Dạ mím môi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Túc Bảo: [Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ tìm Túc Bảo nhé ạ.] Dường như Tư Dạ đã hạ quyết tâm: “Đi, mang Diệc Nhiên trở về!” Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng…