Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 461 chỉ là một bộ quần áo thôi.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đã tìm xong đảo tọa phòng ở nhất tiến viện, khi Tô Việt Phi đẩy đại môn thì phát hiện thậm chí cánh cửa này còn khóa thật chặt, xem ra còn phải tìm được chìa khóa. Mấy người tiếp tục, bước vào nhị tiến viện. “Cái này gọi là nhị tiến môn." Tô Tử Du còn không quên giải thích: "Ở cổ đại hay nói nữ hài tử không được bước ra khỏi nhị môn ý là lấy cánh cửa này làm giới hạn, bọn họ không được ra khỏi đây.” Cũng chỉ được hoạt động trong tiểu viện và hậu viện, phần lớn thời gian đều ở hậu viện. Túc Bảo kinh ngạc nói: "Ngày nào cũng bị nhốt ở trong một nơi nhỏ hẹp như thế này không phải sẽ thấy rất khó chịu sao?” Tô Việt Phi không khỏi mỉm cười: "Đối với chúng ta bây giờ nhìn thấy nơi này rất là nhỏ, nhưng đối với cổ đại thì những nhà giàu có hậu viện rất rộng rãi đấy, ở đó có đình nghỉ mát, có hoa viên, nếu quy mô lớn hơn nữa điểm thậm chí còn có hồ, giả..." Giọng nói của anh như tiếng suối róc rách, dịu dàng dễ nghe, không nhanh không chậm tỏ vẻ trầm ổn, kiên nhẫn giải thích. Nhưng mà qua khỏi tường bình phong vào nhị tiến môn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đối diện nhị tiến môn đột nhiên xuất hiện một bộ áo cưới đỏ thẫm đứng ở trước cửa chính phòng! Thanh âm ôn nhuận của Tô Việt Phi đông cứng lại rồi cao giọng: "Giả... A á giả! Núi giả!” Cậu ba dịu dàng ưu nhã lập tức vỡ vụ thành từng mảnh! Tô Tử Du cũng nhảy dựng lên, Hân Hân lúc này cũng nhìn thấy, thét chói tai rồi “vù” một tiếng trốn ra sau lưng Túc Bảo, Tô Tử Du biến sắc, như phản xạ có điều kiện lập tức áp sát Túc Bảo. “Quỷ... Quỷ quỷ quỷ!" Hân Hân sợ tới mức lắp bắp. Vừa nãy khi bọn họ rời khỏi đây còn nhớ rất rõ là trước cửa chính phòng không hề có bộ váy cưới nào! Trước cửa chính phòng có một bộ váy cưới đứng đó. Phải, chỉ có váy cưới, không có người. Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ. Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: "Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!” Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: "Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.” Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: "Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.” Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Xuỵt... đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất... Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!" Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô. Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc. Cuối cùng là ai dọa ai đây? Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào? Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: "Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?” Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu "Không biết nữa.” X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào. Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh! Hay là… Không phải quỷ? Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: "Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.” Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo. Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận - lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ? Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao. Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: "Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.” Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy. Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước - mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.

Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio