Cậu ba sợ tới mức nhảy lên cao ba thước, liên tục lui về phía sau, ngã ngồi mông xuống đất! Cái áo cưới kia tiến lên một bước, giơ hai tay áo lên...... Cậu ba: "Sụp sụp sụp sụp…” Việc tay áo giơ lên vừa nãy còn có thể miễn cưỡng giải thích được nhưng bây giờ nó còn có thể tiến lên một bước nữa! Điều này chứng minh bên trong bộ quần áo không hề có giá áo đỡ, không có dây móc, không có gì chống đỡ, thậm chí Tô Việt Phi còn chú ý tới hình như bộ áo cưới này đang bay trên mặt đất. “Tướng công…” Giọng nói xa xôi, nhẹ nhàng, như có như không kia lại vang lên. Lúc này giọng nói kia như vang lên bên tai, vừa u oán vừa thâm tình… Ngay sau đó bộ váy cưới đỏ thẫm kia lao mạnh về phía anh. Tô Việt Phi: “!” Thứ kia bay vọt lên, anh không biết mình đã nghĩ thế nào, lập tức cắm đầu chạy ra sau lưng Túc Bảo. Tô Tử Chiến: “...” Tô Tử Du: “...” Hân Hân: “...” Túc Bảo “a” một tiếng: "Cậu ba, không phải nói là không sợ sao?” Tô Việt Phi: “...” Hân Hân: "Cậu ba, lúc nãy muốn nói gì vậy? Sụp sụp sụp cái gì?” Tô Việt Phi cảm giác có cái gì đó sụp đổ. Anh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Cái áo cưới kia hình như không phải là bộ đạo…” Còn chưa nói xong từ bộ đạo cụ, anh lại phát hiện ra bộ áo cưới đỏ thẫm cách đó không xa đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa! Là thật sự đột nhiên biến mất, chỉ nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi. Một làn gió thổi qua, đáy lòng mọi người lạnh ngắt, sống lưng lạnh lẽo, cổ lạnh, da đầu cũng lạnh theo. Cả lớn cả nhỏ đều sợ tới mức trốn sau bình phong của nhị tiến môn. Nơi này hơi hẻo lánh, hai cách cửa khép lại cùng một tấm bình phong tạo thành một cái góc, nhưng trên đầu trống không. Túc Bảo bị bầu không khí căng thẳng này làm cho căng thẳng theo. Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy? Trốn tìm sao? Mọi người suỵt một tiếng, Túc Bảo cũng không nói gì, đi theo co đầu rụt cổ. Lúc này bên ngoài viện, bộ áo cưới chậm rãi bay là là, nó giống như một con ruồi không có đầu bay qua bay lại mò mẫm lung tung. "Tướng công, chàng đang ở đâu..." Trong mảnh sân trống trải vang lên tiếng khóc ai oán: “Chàng mau ra đây đi…” Da đầu Tô Việt Phi run lên tê dại. Lúc này thấy càng rõ ràng, áo cưới không được thứ gì kéo theo cả, đúng thật là tự đứng tự đi. Bộ áo cưới tìm lung tung một hồi rồi nhanh chóng biến mất ở góc cua cuối cùng của hành lang, mấy người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một giọng nói và rơi tình cảnh khủng bố nhất đáng sợ nhất trước giờ” “Hóa ra mọi người ở đây…” Giọng nói kia vô cùng rõ ràng, giống như chơi trốn tìm, đè âm thanh xuống thật thấp. Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy áo cưới bay ngay trên đỉnh đầu bọn họ. “Á á hu hu… Đm, Cmn!" Đó là tiếng của Tô Tử Du.