Chương 605 Kỷ Trường nhìn Túc Bảo đang ngồi xổm quay cụ rùa, cô bé ngây thơ đáng yêu, đôi mắt trong veo không nhuốm chút muộn phiền. Có lẽ….Chuyện không nghiêm trọng như hắn nghĩ? Cụ rùa xoay một vòng trên mặt đất rồi cuối cùng dừng lại. Túc Bảo vươn ngón trỏ ra hiệu: “Cụ rùa, quỷ xảo quyệt ở Nam Thành à?” Cụ rùa không biết nói, Tiểu Ngũ thì lắc lư cái đầu, bày ra bộ dạng vẹt hiểu hết nha: “Nó nói đúng đúng đúng!” Túc Bảo: “Ừm, hiểu rồi!” Kỷ Trường: “….” Hắn đuổi theo Quỷ xảo quyệt và mất dấu nó ở Nam Thành. Xem ra phải đi chuyến này rồi. ** Sẩm tối ngày thứ hai của lễ tết Đoan Ngọ, Tô Dĩnh Nhạc về nhà. Trong phòng thoang thoảng mùi thơm của bánh chưng, bánh chưng đang hấp trong nồi, Túc Bảo lấy một cái giỏ nhỏ đi đựng. “Một cái, hai cái….năm cái…mười cái….mười một cái.” Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh giữ nắp nồi hấp bánh cho Túc Bảo. “Ăn được hết nhiều bánh chưng vậy không con?” Mộc Quy Phàm hỏi. Túc Bảo gật đầu: “Cậu ba nói muốn ăn mười một cái.” Mộc Quy Phàm nhếch môi, tốt nhất Tô Dĩnh Nhạc hãy giải quyết gọn 11 cái bánh chưng, bắt Túc Bảo của anh gói bánh vất vả, còn phải đích thân bưng bánh cho anh ta. Tô Dĩnh Nhạc mỉm cười đứng ở cửa nhà bếp, cô bé con nhớ kỹ thật đấy. “Túc Bảo!” Tô Dĩnh Nhạc nói giọng ấm áp dễ nghe. Túc Bảo vừa quay đầu đã trông thấy Tô Dĩnh Nhạc mặc một bộ đồng phục của cơ trưởng, hai mắt cô bé lập tức sáng lấp lánh: “Wow, cậu ba đẹp trai quá!” Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh tặc lưỡi, quả nhiên anh – không – đáng – được – nhắc – tới! Túc Bảo xách cái giỏ rồi đưa bánh chưng cho Tô Dĩnh Nhạc như muốn xin công trạng: “Cậu ba, 11 cái bánh chưng nha!” Cả một giỏ đầy ắp bánh. Tô Dĩnh Nhạc kìm lòng không đặng mà ẵm Túc Bảo lên, lấy ra một hộp quà nhỏ xinh: “Này, tặng cho con đó!” Túc Bảo wow một tiếng, cô bé còn có quà nữa ư!! “Cảm ơn cậu ba! Cậu ba là tốt nhất!” Túc Bảo mừng rơn ôm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc. Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Anh càng lúc càng không đáng nhắc tới rồi! Trong bữa cơm, dựa theo lời Kỷ Trường dạy, Túc Bảo nói muốn tới Nam Thành một chuyến. Bà cụ Tô không nghĩ gì đã lập tức đặt đũa xuống, từ chối: “Không được, một mình con đi ư? Đây chẳng phải đang nói đùa sao?” Túc Bảo giải thích: “Không đi một mình đâu ạ, con và anh Tử Tích cùng đi!”