Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 61 "đây là kiểu mê tín hiện đại."

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Vũ chạm mắt với Tô Lạc, hai mắt lập tức sáng lên. “Thầy Tô!” Không biết tại sao Tô Lạc lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Túc Bảo vừa nói, trong lòng không khỏi trầm xuống! Nếu đào hoa của anh ta là Chu Vũ, tối nay ông đây sẽ chém người suốt đêm! Tô Lạc không nói một lời, nhìn Chu Vũ đang đi tới với gương mặt không có biểu cảm gì. Chu Vũ mặc một bộ váy dạ hội màu xám bạc, có màu giống hệt với cái áo bành tô anh ta đang mặc. Chu Vũ đứng cạnh Tô Lạc, cộng thêm cả Túc Bảo, trông giống như một gia đình ba người. Phóng viên đánh hơi được rất nhanh, lập tức chụp ảnh “tanh tách”. Nếu mấy tấm ảnh này bị tung ra, một tuần tiếp theo sẽ có rất nhiều chủ đề để bàn tán! Chu Vũ ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, vẻ mặt chân thành. “Thầy Tô, có phải ban nãy tôi đã nói sai điều gì hay không? Nếu có, vậy người ta xin lỗi thầy Tô…” Khóe môi Tô Lạc hiện lên ý cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui sướng nào. “Hừ… Không ai nói cô rất phiền à?” Anh ta hơi cụp mắt, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc. Sắc mặt của Chu Vũ lập tức cứng đờ! “Tôi…” Cô ta cắn môi: “Là bởi vì giọng của tôi sao? Thầy Tô, đây thật sự là giọng thật của tôi, nếu thầy không thích, hôm nay tôi sẽ bắt đầu luyện thanh…” Tô Lạc không tỏ ý kiến cười nhạo một tiếng. Túc Bảo chớp mắt, nhìn đây rồi lại nhìn đó, như thể đang suy tư điều gì đó. Bé ghé vào vai Tô Lạc, lặng lẽ hỏi Tư Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh: “Anh trai nhỏ, có phải như này được gọi là dai như đỉa đói đúng không?” Tư Diệc Nhiên: “Ừm.” Túc Bảo gật đầu, lại học được một điều mới nữa rồi. “Dì à, dì đúng là dai như đỉa đói vậy á.” Bé ứng dụng luôn cái vừa học được. Chu Vũ cắn môi, khóc rưng rức: “Túc Bảo, không được nói chị như vậy…” Thật ra Chu Vũ cũng biết mình bị ghét bỏ, nhưng lý do cô ta dai như đỉa đói đứng ở chỗ này là bởi vì muốn lăng xê bản thân. Hiện tại phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh tanh tách, cô ta cố gắng kiên trì thêm một chút là được… Đợi mấy tấm ảnh kia được tung ra, có chủ đề chung với Tô đại ảnh đế, chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng nổi như cồn! Chỉ cần có chủ đề có lưu lượng, cô ta sao cũng được, càng đừng nói tới đối tượng có tai tiếng với mình chính là Tô Lạc! Cô ta sẵn lòng! Lại còn ké thêm cả một cô thiên kim nhỏ của nhà họ Tô nữa, cô ta không bay lên mới là lạ! Nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Tô Lạc lãnh đạm nói: “Nếu những tấm ảnh mà mấy người chụp được ngày hôm nay bị lộ ra ngoài…” Tô Lạc thản nhiên nhìn một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay đẩy gọng kính mạ vàng. Các phóng viên lập tức cảm thấy sống lưng lạnh căm căm, vội vàng nói: “Dạ vâng, thầy Tô!” “Vậy thì thầy Tô, ảnh chụp của ngài và cô chủ nhỏ Túc Bảo có thể tung ra không…” Có người chưa từ bỏ ý định gặng hỏi. Tô Lạc cười xinh đẹp: “Cái này thì được.” Các phóng viên bừng tỉnh, ánh mắt khi nhìn về phía Chu Vũ trở nên kỳ lạ. Quả thật Tô ảnh đế chưa từng dính scandal với sao nữ nào nhưng lúc đi thảm đỏ hay tham gia mấy hoạt động lẻ tẻ như tổ chức họp báo, anh ta đều không từ chối chụp ảnh chung với các sao nữ khác. Thậm chí có sao nữ còn kéo tay anh ta, nhưng anh ta đều cho họ kéo thoải mái. Vậy thì hiện tại anh ta ghét bỏ Chu Vũ tới cỡ nào chứ… “Chậc chậc.” Trong mắt các phóng viên đều hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Chu Vũ cảm thấy mặt của mình giống như bị đè xuống đất rồi chà qua chà lại, cực kỳ đau rát… Tô Lạc không đợi Chu Vũ nói thêm điều gì, anh ta xoay người rời đi luôn. Vốn định đi hóng chút gió, nhưng hiện tại anh ta không còn chút hứng thú nào. Tô Lạc giơ tay xoa nhẹ đầu Tư Diệc Nhiên một phen, nói: “Đi thôi.” Mái tóc được chải gọn gàng của Tư Diệc Nhiên lập tức bị xoa rối… Khuôn mặt nhỏ của cậu sưng lên, bám theo sau. Túc Bảo ghé vào vai Tô Lạc cười khanh khách: “Anh trai nhỏ, tóc của anh giống như ổ gà vậy đó.” Tư Diệc Nhiên: “…” Phóng viên nhìn thấy một màn như vậy, nhanh chóng chụp hình lại! Không có scandal của ảnh đế Tô nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Tư thì có thể lên bài, nếu hai nhà thật sự hợp tác với nhau, vậy thì giới kinh doanh của Kinh Đô nhất định sẽ rung chuyển… Tô Lạc và Túc Bảo lại quay về hội trường. Hai cậu cháu đều ngồi trên sofa, ngả cả người ra. Trong vẻ lưu manh của Tô Lạc mang theo một chút ưu nhã, tuy rằng đang ngồi ngả cả người nhưng khi anh ta vắt cặp chân dài lên nhau, tự dưng lại tăng thêm một loại khí thế khác hẳn. Túc Bảo thì lại ngồi ngả toàn bộ cơ thể, giống như cái bánh rán bán trong quầy hàng. Bé sờ cái bụng nhỏ của mình, nói với bụng nhỏ: “Ngoan nào, cậu tư không cho mày ăn bánh kem, tao đâu thể làm gì khác được?” “À à à! Kẹo cũng không cho ăn luôn! Đồ uống cũng không cho uống một ngụm? Thật đáng thương.” Cậu tư Tô Lạc: “…” Diễn cũng ghê thật. Một lớn một nhỏ vẫn chưa ngồi yên tĩnh được bao lâu, đột nhiên có người đi tới lôi kéo làm quen. Vô cùng nhiệt tình niềm nở, cái miệng cứ bla bla không ngừng. “Cô chủ nhỏ Túc Bảo à, có thể tính thử cho bà được không, khi nào thì con dâu của bà sẽ sinh vậy? Là con trai hay là con gái?” “Túc Bảo Túc Bảo, có thể tính cho chị một quẻ được không? Khi nào thì chị sẽ giàu?” “Cô chủ nhỏ Tô…” Trái một câu cô chủ nhỏ Túc Bảo, phải một câu cô chủ nhỏ Tô. Tô Lạc cảm thấy vô cùng ầm ĩ, nhưng không có nơi nào để đi, hôm nay nhiệm vụ của anh ta chính là làm một vệ sĩ. Bởi vậy anh ta nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nghe thấy mấy tiếng tạp âm ồn ào xung quanh mình. Trong mấy âm thanh hỗn loạn ấy, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói non nớt của Túc Bảo: “Bà à, ba ngày sau cháu trai của bà sẽ ra đời đó!” Một bà cụ hơi lớn tuổi khẽ giật mình, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Nói linh tinh! Con dâu của bà mới mang thai tám tháng.” Cách ngày sinh dự tính vẫn còn rất sớm! Bà cụ thấy hơi thất vọng, như này thì ít quá rồi, mất công bà ta đã tưởng rằng Túc Bảo có chút bản lĩnh thật. Dù bé có nói bừa là nửa tháng thì bà cũng sẽ tin! Bà cụ không nhịn được thầm oán giận: “Con dâu mình ít nhất cũng phải tháng sau mới sinh, đúng là… chẳng chuẩn xíu nào.” Ít hơn hẳn hai tháng, trừ phi con dâu có chuyện gì giấu bọn họ, ví dụ như người ta là ‘hàng được giao tận nhà’ chẳng hạn… Túc Bảo lắc đầu, sư phụ đã nói, chuyện bói toán, người ta tin thì thôi, không tin thì không cần phải lãng phí thời gian của nhau. Bà cụ bĩu môi rời đi. Mấy người ở bên cạnh tiếp tục đưa ra câu hỏi, Túc Bảo cũng trả lời từng người một. “A? Chị gái muốn nhanh giàu hả, như thế nào mới tính là giàu có hở?” Một cô gái trẻ tuổi nói: “Trở nên giàu có chỉ trong một đêm! Thật nhiều thật nhiều tiền, còn giàu hơn cả tổng giám đốc Tô!” Cô ta quay đầu liếc nhìn Tô Nhất Trần ở cách đó không xa bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng lại nghe thấy giọng nói vừa non nớt vừa nghiêm túc của Túc Bảo vang lên: “Thế thì chị à, chị cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi.” Không thể nào giàu hơn cậu cả của bé được, cậu cả bé rất lợi hại đấy nhé! Chị gái: “…” Hu hu, không chuẩn, không chuẩn một xíu nào! Cứ có người tới hỏi Túc Bảo liên tục. Người nhận được kết quả tốt thì vui vẻ ra mặt, người không được kết quả tốt thì lại lẩm bẩm: “Không chuẩn một xíu nào, chắc chắn là làm quá lên rồi.” Tô Lạc ôm cánh tay, cười nhạo một tiếng: “Một kiểu mê tín hiện đại.” Túc Bảo ngước mắt, tò mò hỏi: “Kiểu mê tín hiện đại là sao ạ?” Khuôn mặt nhỏ của Tư Diệc Nhiên không có biểu cảm gì, hai tay nghiêm túc đặt trên đầu gối, mím môi nói: “Kiểu mê tín hiện đại, ví dụ như gặp phải ác mộng, tỉnh lại sẽ tự an ủi bản thân rằng: Giấc mơ đều là ngược lại! Nhưng nếu mơ thấy một giấc mơ đẹp, chắc chắn sẽ cảm thấy: Mình sắp gặp may rồi! Mắt trái nháy là có tiền, mắt phải nháy là có tai, lúc mắt trái nháy thì hầu hết mọi người đều nghĩ: Sắp có chuyện tốt ập đến rồi. Nhưng đợi đến khi mắt phải nháy, lại tự an ủi bản thân: Chỉ là do dạo gần đây mình quá mệt mỏi, nên mí mắt mới bị giật như vậy.” “Đây là kiểu mê tín hiện đại.” Túc Bảo: “…” Bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tư Diệc Nhiên bằng cặp mắt sáng lấp lánh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio