Chương 615 Mớ hỗn độn gì thế hả! Túc Bảo: “Tóm lại, dựa theo lời sư phụ nói, như này gọi là tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, trị ngọn không trị được gốc.” Tô Tử Tích: “Vậy thì sao? Tại sao lại phải lặn lội đường xa đến đây để bắt quỷ vậy? Sao không gọi nó ra rồi bắt lấy nó ở ngay trong thủ đô chứ?” Túc Bảo “ồ” một tiếng: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?” Tô Tử Tích: “Vậy nên hiện tại chúng ta lập tức trở về.” Túc Bảo lắc đầu: “Không được.” Tô Tử Tích che mặt gãi tóc: “Tại sao lại không được?” Túc Bảo: “Tiền phòng không hoàn lại, không ở thì sẽ rất lãng phí.” Tô Tử Tích: “…” Cậu thiếu chút tiền đó chắc! “Anh sẽ cho em tiền!” Tô Tử Tích quật tính tình lên đây. Túc Bảo vẫn lắc đầu nói không được: “Anh trai cho tiền là tiền của anh trai, ba cho tiền là tiền của ba, nếu lấy tiền của anh trai nhưng không ở lại khách sạn mà ba đã đặt trước, vậy tiền của ba sẽ bị lãng phí.” Mỗi lần gặp tình huống như vậy, logic của cục bột nhỏ cực kỳ rõ ràng. Vả lại, hôm đó khi bé xoay cụ rùa, quẻ tượng nói rằng bọn họ cần phải tới đây — tuy rằng bé cũng không biết vì sao lại vậy. Tô Tử Tích hộc máu. Tiểu công chúa của nhà họ Tô được cả nhà cưng chiều lại tính toán chi li chỉ vì tiền thuê phòng hai ngày… Thôi, tính ra thì tiền thuê phòng hai ngày cũng tốn mất một ngàn tệ. Cậu bé phải bồi luyện* mãi mới kiếm được một ngàn tệ một ngày… (*) Bồi luyện ý chỉ việc cùng chơi game online với khách hàng, cung cấp dịch vụ trò chuyện bằng văn bản hoặc giọng nói với khách, từ đó nhận được phí chơi game cụ thể. Tô Tử Tích đã kiếm được tiền và tự nuôi sống bản thân từ sớm biết rõ kiếm tiền không dễ, không ngờ cậu bé lại vì một ngàn tệ này mà đạt chung nhận thức với Túc Bảo. Dù sao, tới cũng tới rồi… Thấy Túc Bảo bận bịu qua lại, cậu bé tức giận đi tới, nắm lấy cổ áo của bé, vẻ mặt ghét bỏ: “Đi qua một bên, anh dọn cho. Nhìn cái mớ hỗn độn mà em vừa bày ra kìa.” Túc Bảo: “Đâu có lộn xộn đâu!” Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình.” Cậu bé lấy đồ của mình ra, “tiện thể” cũng sắp xếp đồ của Túc Bảo luôn. Túc Bảo không có việc gì làm, đành phải chạy tới chơi với Tiểu Ngũ. “Vậy thì anh trai, buổi tối chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử nha?” Túc Bảo vừa mở lồng chim ra, vừa hỏi. Tô Tử Tích xị mặt: “Sao không phải là ngày mai, lúc mặt trời lên cao chứ?” Túc Bảo lắc đầu: “Buổi tối quỷ mới ra ngoài á!”