Chương 620 Dì quỷ nhìn Tô Tử Tích một cái, nói: “Thế à…..” “Cô gái kia không có bạn bè nào cả. Cô ấy thuê chung nhà với một cô gái khác, nhưng quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm.” “Cô gái sống cùng nhà đó thi thoảng lại đưa bạn trai về ngủ qua đêm, vì thế hai cô gái sống chung thường có xích mích.” Tô Tử Tích: “…” Tình tiết này hơi quen nha…. Dạo trước, cậu thường nhận được đơn yêu cầu hướng dẫn chơi game vào các buổi tối, đối phương hay càm ràm chuyện bạn cùng phòng dẫn bạn trai về ngủ qua đêm…. “Sau đó thì sao?” Tô Tử Tích kìm lòng không đặng hỏi. Dì quỷ nói: “Sau đó thì không còn sau đó nữa!” Tô Tử Tích: “….” Tô Tử Tích: “….” Cậu mới vừa muốn hóng chuyện thì không còn gì để kể nữa ư? Dì quỷ nói tiếp: “Khi nhảy lầu, cô gái đó làm náo động cả phòng nên cô bạn cùng nhà không dám quay về nữa.” “Nghe đâu cô gái đó thích chàng trai hay chơi game cùng, trước khi nhảy lầu, cô ấy mặc áo cưới màu đỏ và viết tên chàng trai kia……Có điều cô gái và chàng trai kia chưa bao giờ gặp mặt, chuyện sau đó thì ta không biết gì thêm.” Dì quỷ ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: “À đúng rồi, chàng trai trong game kia có tên là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn, tôi đã trông thấy cuốn sổ đỏ mà cô gái kia viết tên người muốn nối âm duyên, chính là tên này….” Tô Tử Tích: “??!!” Mẹ kiếp, không phải chứ, không trùng hợp thế đâu nhỉ…. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cứ đè trúng cậu thế?? Tô Tử Tích như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chôn chân tại chỗ. Túc Bảo cảm ơn chú quỷ và dì quỷ rồi tiễn hai quỷ hồn ra cửa, nhìn họ bay đi. Cô bé nói: “Được rồi, anh ơi chúng ta sang phòng kế bên xem thử nha!” Hồi nãy dì quỷ nói phòng kế bên hiện giờ không có người sống. Tô Tử Tích kinh hồn bạt vía: “Hay là thôi đi em…” Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh ơi từ lúc mới vào phòng anh đã rất kỳ lạ rồi, sao thế ạ?” Ánh mắt Tô Tử Tích hơi né tránh, nhưng cuối cùng cậu vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Hồi nãy lúc anh đứng bên ngoài, cửa phòng cách vách đã mở ra.” Túc Bảo mở to đôi mắt: “Sao ban nãy anh không nói gì?” Tô Tử Tích dẩu môi, quay phắt đầu đi. Có gì đáng nói đâu, nói ra để Túc Bảo cười nhạo cậu là đồ thỏ đế à? Nhưng….nhưng bây giờ hoàn toàn khác, giờ cậu gặp quỷ thật rồi! Khóc to ┬_┬ . Túc Bảo: “Anh ơi rốt cuộc có chuyện gì thế, giờ anh càng kỳ lạ hơn đó!” Cô bé nhìn Tô Tử Tích đăm đăm, cảm thấy anh trai vẫn còn điều giấu bé.