Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 622

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 622 Trong hành lang dài, đèn chiếu sáng trên trần nhà được đặt cách nhau hai mét, ngọn đèn không sáng lắm nên hành lang cứ mờ mờ ảo ảo. Thậm chí, ai nhìn vào hành lang này còn có ảo giác đây là đường xuống địa phủ. Túc Bảo cầm thanh kiếm gỗ gụ, vai buộc một chiếc áo khoác màu vàng, trong áo đựng xâu tiền xu, tiền giấy, giấy vàng….. Tô Tử Tích đi theo sau Túc Bảo, vẻ mặt cậu căng thẳng vô cùng, trên lưng cậu cũng đeo một thanh kiếm gỗ gụ để trừ tà. Tô Tử Tích nhìn cánh cửa đang đóng chặt phòng kế bên, đồng tử co lại. Dì quỷ hồi nãy nói phòng cách vách không có người sống, thế tại sao cánh cửa lại bật mở, cậu đâu có nghe thấy tiếng gió đẩy cánh cửa. “Túc Bảo, không sao chứ?” Tô Tử Tích nhìn hành lang dài tít tắp, tim như vọt lên cổ họng. Túc Bảo ra hiệu ok. Lúc này, cánh cửa phòng bên bỗng kẽo kẹt một tiếng mở ra. Cánh cửa phòng kế bên dần mở ra, Tô Tử Tích nhìn đăm đăm vào cửa, hóa đá luôn tại chỗ. Túc Bảo liếc nhìn Tô Tử Tích một cái, chợt cảm thấy vô cùng thú vị. Khi gặp quỷ, anh Tử Du sẽ lập tức xù lông, phản ứng của anh ấy còn nhanh hơn cả tia chớp, hét to rồi co cẳng chạy. Anh Tử Tích thì sao, hễ gặp quỷ là giống bị điểm huyệt, hóa thành pho tượng đứng như trời trồng. Túc Bảo bụm miệng cười: “Anh ơi, nếu quỷ biết ăn thịt người thì anh nhất định là người đầu tiên bị ăn nha!” Tô Tử Tích lười phải để ý tới Túc Bảo. Lúc này, Túc Bảo bỗng nhảy sang bên cạnh Tô Tử Tích…. “Aoooo!” Túc Bảo ngoạm miệng cắn vào cánh tay Tô Tử Tích một cái! Tô Tử Tích sợ tới độ lông tơ dựng đứng. “.…Em làm gì thế?” Cánh tay cậu dính đầy nước miếng của Túc Bảo, Tô Tử Tích câm nín. Túc Bảo nhìn những bóng quỷ dày đặc ở hành lang, chúng vừa nấp vội khi nghe thấy tiếng aoooo ban nãy. Túc Bảo cười híp mắt: “Anh ơi đừng sợ, nước miếng của em trừ tà đó!” “Cút!” Tô Tử Tích trợn trắng mắt. Túc Bảo lập tức nói: “Được rồi! Chị gái nhỏ ơi, Túc Bảo đến rồi nè!” Cô bé nắm thanh kiếm gỗ gụ rồi vui vẻ chạy vào phòng. Tô Tử Tích: “….” Chạy….chạy thật rồi ư? Cô em gái không đáng tin này! Tô Tử Tích cảm thấy bí bách khó chịu, cậu nhìn cánh cửa trước mặt rồi quyết định không vào phòng. Không vào, tuyệt đối không vào!… Cậu vừa nghĩ vậy thì bên tai truyền tới tiếng thở dài: “Nhóc đến rồi….” Đồng tử Tô Tử Tích co lại, lần này cậu phản ứng kịp thời, co cẳng bỏ chạy: “Túc Bảo….!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio