Chương 667 Bây giờ người nhà bệnh nhân cùng các y tá, bác sĩ đều ngồi ở cửa mỗi phòng bệnh, vờ như đang hóng gió…. “Sao lâu như vậy vẫn chưa ra…” “Không hiểu sao họ có thể yên tâm để một cô nhóc và một ông cụ vào phòng bệnh nhỉ….” “Cô nói xem liệu phòng bệnh đó có bác sĩ nào đang nấp sẵn trong đó không?” Thấy người khác xầm xì bàn tán, cánh cửa phòng bệnh cũng mãi không mở ra, viện trưởng Vu càng thêm yên tâm. Y tá Quyên cực kỳ thông minh, không rỉ tai bàn tán điều gì, chỉ bày ra bộ dạng bị oan ức—- Dù sao chị ta cũng không tin một cô nhóc có thể châm cứu chữa bệnh. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra Ông cụ Hác dựa vào xe lăn, hệt như lúc mới vào phòng bệnh. Y tá Quyên liếc nhìn miệng của ông cụ Hác đầu tiên, nếu ông cụ vẫn rớt nước miếng thì chứng tỏ chẳng chữa trị được cái gì hết. Chẳng ngờ ông cụ Hác cũng đang nhìn chị ta, run rẩy giơ tay lên, nói: “Cô ta nói dối!” Giọng nói của ông cụ Hác rất yếu ớt, nhưng đủ khiến mọi người choáng váng như bị sét đánh! “Woa… không phải chứ?! Chữa được thật nè!” “Không thể! Tuyệt đối không thể! Nếu một cô nhóc biết châm cứu thì con chó nhà tôi có thể lên tây thiên lấy kinh rồi!” “Nhưng chẳng phải ông cụ Hác vừa nói được đó ư?” Lúc này, đầu óc viện trưởng Vu và y tá Quyên đều ong ong, hai người đều có dự cảm chẳng lành….. Hình như ông cụ Hác rất kích động, hơi thở trở nên dồn dập hơn. Túc Bảo khẽ vỗ lưng ông cụ: “Ông ơi đừng cuống!” Lúc này, ông cụ Hác mới dễ thở hơn, nói: “Cô y tá tên Phàn Xảo Quyên này cực kỳ xấu xa!” Tay ông cụ Hác vẫn run lẩy bẩy, nhưng một mực không chịu đặt xuống mà chỉ thẳng vào người y tá Quyên. “Trực đêm ư? Tôi nhổ vào! Cô ta chỉ trải nệm ra là nằm nhoài lên giường tôi ngủ ngon lành, hễ nghe thấy tiếng người tới kiểm tra phòng là cô ta đứng dậy làm bộ đang kiểm tra cho tôi…” “Tôi chảy nước miếng….Muốn nhờ cô ta lau giúp thì cô ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn…” “Hôm qua đút cơm cho tôi, cô ta còn cố ý làm thìa canh tràn nước vào mũi tôi…” “Mỗi khi thay đồ cho tôi, cô ta đều nhân cơ hội cấu véo tôi để phát tiết, móng tay cào vào người tôi…” Ông cụ Hác càng nói càng thấy ấm ức, khuôn mặt già nua nhuốm vẻ đau buồn và kích động, hai mắt đục ngầu trừng to. Hác tiên sinh ngẩn người nhìn ba mình…Tốt quá, tốt quá rồi!! Đáy lòng y tá Quyên lạnh buốt, chị ta kinh hãi nói: “Tôi…tôi…tôi..” Chị ta lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Lúc này, sắc mặt Hác tiên sinh khó coi vô cùng. Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, cô y tá mà ông ta lựa chọn kỹ càng lại là loại người độc ác tới vậy.