Chương 704 Nghĩ tới người đó, sắc mặt Tô Cẩm Ngọc khó coi vô cùng. Đoạn ký ức đó rất mơ hồ, Tô Cẩm Ngọc chỉ nhớ người kia đội một chiếc mũ ngư dân rất to với vành rộng. Cô ta ăn mặc rộng thùng thình và bụng nhô lên. “Cô ta đưa mẹ đi qua một con đường rất tối…Sau đó mẹ lên xe, xe chạy rất lâu… Khi thần trí của mẹ dần hồi phục thì phát hiện mình đang ở dưới một cây cầu rồi.” Tô Cẩm Ngọc ngơ ngác bước đi không mục đích, tiếp đó, cô gặp được Lâm Phong. Túc Bảo hồi hộp hỏi: “Người dẫn mẹ đi là ai?” Tô Cẩm Ngọc mím môi, nhìn Túc Bảo nói: “Con biết người ấy đấy, là mợ hai của con…” Túc Bảo mở to hai mắt, lại là mợ hai?? Để được ở bên cậu hai, mợ hai đã giết chết dì xấu xí. Sau đó lại lén đưa mẹ của cô bé đi? Tô Cẩm Ngọc nói: “Chiếc mũ che mặt cô ta, chỉ lúc ngẩng đầu lên mẹ mới nhìn rõ mặt, sau đó thì đi theo cô ta.” Nếu Túc Bảo không hỏi đến, cô đã quên béng chuyện này rồi. “Sao mợ ấy phải làm như vậy?” Túc Bảo nghĩ nát óc cũng không hiểu. Mợ hai và mẹ cô bé không có thù oán gì mà! Sao lại hại mẹ cô bé như vậy! Tô Cẩm Ngọc lắc đầu: “Cái này thì mẹ không rõ.” “Cô ta là chị dâu hai, cũng coi như người chị dâu đầu tiên của mẹ…Mẹ nhớ bình thường cô ta luôn đối xử tốt với mẹ.” Tô Cẩm Ngọc và Túc Bảo đưa mắt nhìn nhau, Túc Bảo lập tức nói: “Con đi tìm ba!” Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nói: “Ba không ở đây nữa, ba đã đi đâu rồi? Ba ơi chúng ta đi đâu đấy…” Tô Cẩm Ngọc “…” Ồ, nhớ ra rồi, mấy ngày này Mộc Quy Phàm đi ‘họp’. Hình như anh muốn nghỉ việc, nhưng cấp trên không đồng ý. Túc Bảo nói: “Vậy con đi tìm cậu cả!” Cô bé vội vàng xỏ giày rồi chạy vào thư phòng. Tô Nhất Trần đang làm việc ở thư phòng, thấy Túc Bảo chạy vào, anh mở rộng vòng tay đón cục bột nhỏ nhào vào lòng mình. “Sao vậy con?” Anh hỏi. Túc Bảo nói: “Cậu cả ơi, Túc Bảo nghĩ hoài không hiểu một chuyện.” Tô Nhất Trần: “Ừm, là chuyện gì thế?” Đến quỷ hồn mà cô bé con cũng bắt được thì còn ‘chuyện lớn’ gì có thể gây khó khăn cho bé đây? Túc Bảo nói: “Lúc trước mẹ con bị mợ hai dẫn đi, Túc Bảo không hiểu, sao mợ hai và mẹ con không thù không oán mà mợ hai lại làm như vậy?” Nụ cười cứng đờ trên môi Tô Nhất Trần, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng và sắc bén! “Mẹ con nói năm xưa Vệ Uyển dẫn mẹ con đi à?” Tô Nhất Trần lạnh giọng hỏi. Túc Bảo gật đầu.