Chương 711 Ở nhà họ Lâm tại Nam Thành trước kia, lúc đầu ba và mẹ kế, ông nội bà nội đều ngóng trông đứa bé trong bụng mẹ kế là con trai. Thỉnh thoảng bọn họ hỏi bé mẹ kế đang mang thai con trai hay con gái, nếu bé đáp là em gái thì bọn họ sẽ tức giận thật lâu. Vì vậy Túc Bảo không hiểu nổi tại sao dì Vệ Uyển lại không thích anh Tử Tích. Tô Nhất Trần nói: “Bởi vì nhà họ Tô nhiều con trai, nhà họ Tô cũng không nuôi cậu ấm ăn chơi trác táng nên con trai đến 18 tuổi đều phải ra ngoài tự bươn chải.” Túc Bảo khó hiểu: “Vậy con gái thì không cần ạ?” Tô Nhất Trần không trả lời mà hỏi ngược lại bé: “Túc Bảo nghĩ thế nào?” Túc Bảo nghiêm túc đáp: “Nhất định phải tự cố gắng rồi, tất cả mọi người đều phải tự cố gắng hết chứ!” “Túc Bảo muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, về sau cậu cả không cần vất vả như thế nữa, cả nhà chúng ta sẽ cũng vui vẻ bên nhau mỗi ngày!” Tô Nhất Trần không khỏi bật cười, sát khí rét buốt bị Vệ Uyển khơi ra vừa nãy đã được bé con chậm rãi xoa dịu. “Ngoan.” Anh nói: “Cậu cả chờ con.” Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!” Sau đó bé vươn ngón út: “Cậu cả ơi, ngoéo tay!” Tô Nhất Trần vươn tay, Túc Bảo móc lấy ngón út của anh, miệng lẩm bẩm: “Ngoéo tay… Thắt cổ… Một trăm năm… Không được thay đổi…:” Bé nghĩ ngợi một chốc lại thắc mắc: “Ủa không đúng, ngoéo tay rồi thắt cổ là sao? Rồi sao chỉ có một trăm năm thôi?” Bé muốn ở bên gia đình một triệu năm cơ. Thế là bé con nghiêm túc nói: “Ngoéo tay, đóng dấu, một triệu năm không được thay đổi!” Tô Nhất Trần không nhịn được bật cười, tiếng cười trầm thấp như phát ra từ phổi, vừa thoải mái vừa dễ nghe. Vừa trở lại nhà họ Tô, Hân Hân đã chạy ra đón: “Ơ mọi người vừa đi đâu về vậy? Chẳng nói năng gì hết trơn đã đi rồi!” Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần, không biết nên nói thật hay nói dối. Chị Hân Hân có nhớ mẹ không nhỉ? Tô Nhất Trần nhìn bé bằng ánh mắt cổ vũ, có một số việc, người lớn như anh không tiện nhiều lời. Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chị Hân Hân, bọn em vừa đi thăm mẹ chị ạ.” Hân Hân sửng sốt. Mẹ… Cô bé mím môi, ậm ừ một tiếng. Túc Bảo lại hỏi: “Chị Hân Hân, chị có nhớ mẹ không?” Bé cưng nào cũng sẽ nhớ mẹ nhỉ? Bỗng dưng Túc Bảo không biết chị Hân Hân có một người mẹ như thế thì có nhớ hay không. Giống như Vệ Uyển nói vậy, nếu chị Hân Hân nhớ mẹ nhưng cậu cả không cho gặp thì cậu cả có sai không, còn nếu chị Hân Hân không nhớ thì có phải do chị ấy ích kỷ không? Túc Bảo lắc cái đầu nhỏ, bé phát hiện hình như mình cũng không thông minh đến vậy, có một số chuyện bé nghĩ nát óc vẫn không tìm được câu trả lời. Hân Hân bỗng lên tiếng: “Nhớ chứ, chị cũng nhớ mẹ lắm.” Có đôi khi trước lúc đi ngủ hoặc những lúc vừa tỉnh dậy, cô bé vô cùng nhớ Vệ Uyển, bởi trước đây dù mở mắt hay nhắm mắt đều có mẹ ở bên cạnh cô bé. Đáy lòng Tô Nhất Trần khẽ thắt lại… Túc Bảo sợ Hân Hân đau khổ, vội vàng nắm tay chị gái: “Chị Hân Hân đừng buồn, chị còn có em này! Em sẽ chịu trách nhiệm với chị!” Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật. Bé con ngước khuôn mặt tròn trịa, chớp chớp đôi mắt to, giọng nói sặc mùi sữa nhưng ngữ điệu lại rất trịnh trọng, đúng là đáng yêu chết người. Thế nhưng… “Câu ‘em sẽ chịu trách nhiệm với chị’ không phải dùng trong trường hợp này đâu con.” Tô Nhất Trần không nhịn được sửa lại. Túc Bảo lắc lắc tay nhỏ: “Cậu cả im lặng đi mà!” Không thấy bé đang khuyên nhủ chị Hân Hân à? Đừng phá đám chứ! Tô Nhất Trần: “…”