Chương 714 Khi trước, sắc mặt của Tô Nhất Trần rất tệ—–Những người thức khuya lâu và mắc chứng mất ngủ trong suốt một khoảng thời gian dài thì dù có làn da trắng đến đâu cũng sẽ sạm đi. Nhưng dạo này, da mặt Tô Nhất Trần dần trắng lại, thay đổi quá rõ ràng nên anh lại bắt đầu đi phơi nắng để da rám nắng. Túc Bảo gật đầu: “Dạ, vậy là tốt rồi!” Gia đình cô bé sẽ ngày một tốt hơn nha! ** Đêm đến, gió thổi qua then cửa trong phòng giam. Lúc này, Vệ Uyển cảm thấy mình không ổn chút nào. Tất cả tù nhân trong cùng một phòng đều nằm trên chiếc giường ghép liền. Phòng giam cô ta ở là phòng giam 14 người, cô ta bị đẩy xuống vị trí cuối cùng, sát nhà vệ sinh, thực sự rất kinh tởm. Đây là nơi mà con người có thể ở ư? Xã hội bây giờ phát triển như vậy, không thể cải thiện chất lượng cuộc sống trong tù ư? ! Nhiều người nằm chung một phòng, đôi khi còn có người ngáy to khi ngủ, ồn muốn chết! Vì chuyện xảy ra ban ngày mà Vệ Uyển không ngủ được, bây giờ nghe tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ càng khó chịu hơn. Nhà họ Tô đúng là máu lạnh mà, cô ta sinh Hân Hân và Tô Tử Tích cho nhà họ Tô, không có công lao cũng có khổ lao! Ánh mắt của Tô Nhất Trần lúc rời đi….hệt như muốn giết chết cô ta!! Sau này cô ta sống thế nào trong tù đây? Ở trong tù vô cùng vất vả. Không giống như người bên ngoài tưởng tượng, nào là được cung cấp chỗ ăn chỗ ở, nào là ngày ngày ra ngoài đi dạo. Tù nhân phải làm những công việc như siết vít, dán bút bi… Một số thứ rẻ tiền trên thị trường thực chất được sản xuất trên dây chuyền sản xuất của nhà tù. Rất mệt mỏi! Nếu Tô Nhất Trần âm thầm kêu người giở trò thì cô ta có thể tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo của cô ta sẽ luôn có việc làm mãi không hết, thậm chí còn có thể bị đánh, bị ấn đầu và uống nước tiểu… Vệ Uyển càng nghĩ càng tủi thân và bất bình. Cô ta chỉ muốn gặp con gái của mình thôi, lẽ nào chút quyền con người này cũng bị tước bỏ luôn ư?? Vệ Uyển đang nghĩ ngợi thì chiếc giường ghép lại kêu kẽo kẹt. Vệ Uyển đã quá quen với âm thanh này, đúng là cái tù ngục rách rưới, hễ ai lật người thì giường lập tức phát ra tiếng động. Nhưng tiếng cót két mãi không dừng lại, Vệ Uyển bực bội mở mắt ra…. Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta run lên vì sợ hãi, xém chút nữa hồn vía cô ta đã thăng thiên luôn rồi….