Chương 746 Cao Viễn Hàng: “A? Ồ, được…” Sau khi hai người rời đi. Văn phòng lại ồn ào xôn xao. “Nhìn thấy không? Môi anh ta bị cắn chảy máu đấy! Trời ơi, kịch liệt cỡ nào chứ…” “Mẹ ơi, hình như họ đến nhà Tô tổng ấy nhỉ? Họ gặp bố mẹ sớm thế à?” “Chờ chút, chẳng phải ban nãy Tô tổng dẫn người đàn ông cao lớn đẹp trai kia về rồi ư? Bây giờ trợ lý Khúc và trợ lý mới cũng về nhà Tô tổng….Đây là vở kịch luân lý gia đình gì thế???” ** Nửa ngày sau. Khúc Hưởng và Cao Viễn Hàng không biết bất kỳ vở kịch luân lý gia đình nào. Chỉ biết lúc đi còn khỏe mạnh, lúc về bụng đã căng như muốn nổ tung…. Túc Bảo trông thấy Cao Viễn Hàng thì chợt nhớ tới chiếc giường nước. Cô bé vội chạy đến phòng Tô Tử Du. Tô Tử Du đang cầm một chiếc lưới đánh cá có gắn nhiều chiếc chuông nhỏ. Bên cạnh cậu còn có một bát chu sa, cậu đang dùng chu sa để nhuộm lưới và chuông thành màu đỏ. Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh ơi anh đang làm gì thế?” Tô Tử Du đáp: “Anh đang làm cái lưới bắt quỷ, chính là loại lưới mà đến đêm thả lưới sẽ bắt được bảy tám con quỷ.” Túc Bảo: “Giống như bắt cá hả anh?” Tô Tử Du: “Ừm..” Túc Bảo: “Anh ơi, anh sợ quỷ mà bắt nhiều quỷ như thế để làm gì?” Tô Tử Du liếc Túc Bảo một cái, nói: “Giúp em bắt quỷ đấy!” Túc Bảo ồ một tiếng, khẽ vỗ vai Tô Tử Du: “Anh ơi nhìn nè.” Nói rồi cô bé lắc lư tay—-một chiếc la bàn bát quái màu sáng bạc như mặt trăng hiện ra trước mắt Tô Tử Du. Tô Tử Du sửng sốt. Túc Bảo thu lại la bàn bát quái, ‘ha’ một tiếng tung ra tấm lưới màu đỏ. Tô Tử Du: “!!” Cậu nhìn lưới của Túc Bảo rồi nhìn lưới của chính mình. Vậy…cậu tốn công vô ích rồi ư? Túc Bảo thu lưới trói buộc linh hồn về, nói: “Anh ơi, chúng ta đừng nghiên cứu lưới bắt quỷ nữa….Anh biết giường nước không?” Tô Tử Du lơ mơ: “Giường nước gì cơ?” Túc Bảo thất vọng nói: “Hóa ra anh cũng không biết!” Tô Tử Du trừng mắt: “Ai nói thế, anh biết mà, em chờ chút!” Dứt lời, cậu bật máy tính lên và tra baidu.