Chương 766 “Đúng rồi bà ơi!” Tô Cẩm Ngọc sáp tới gần, hỏi nhỏ: “Hồi nãy con dẫn con gái con qua bên kia chơi, phát hiện một căn phòng kỳ lạ treo dây đỏ, lá bùa vàng và xương móng gà. Đó là gì ạ?” Sắc mặt bà cụ hơi thay đổi, bà vỗ đùi nhỏ giọng nói: “Sao con lại chạy tới đó!?” Tô Cẩm Ngọc tỏ vẻ khó hiểu: “Bên đó xảy ra chuyện gì vậy bà?” Bà cụ nhìn trái phải rồi lại gần Tô Cẩm Ngọc: “Bà nói cho cháu biết… chỗ đó xui xẻo lắm. Đừng qua bên đó.” Tô Cẩm Ngọc: “Hả? Có chuyện gì vậy ạ? Bà kể thêm đi?” Hai người châu đầu ghé tai, miệng mấp máy, vừa bận nói chuyện lại thỉnh thoảng liếc nhìn tòa nhà số 7, trông rất có khí chất của các camera chạy bằng cơm ở đầu thôn, chỉ thiếu ở chỗ trong tay họ không có hạt dưa thôi. “Tòa nhà đó bây giờ bị coi là toà nhà nguy hiểm, không ai được sống ở đó nữa nên giờ nó rách nát lắm.” “Chỉ là nguyên nhân thực sự không phải như vậy. Mười mấy năm trước bên đó vẫn có người ở, là ngôi nhà ở tầng sáu…” Tô Cẩm Ngọc xen ngang: “602 ạ?” Bà cụ: “Đúng đúng, chính là căn phòng đó đấy, trước đây có mấy người đàn ông sống ở đó nhưng họ không phải người bản địa ở đây.” “Họ nói giọng vùng khác, là người từ nơi khác đến đây làm ăn, còn mở sạp bán hàng trong khu dân cư. Chủ nhà không cho bày sạp, thế là bọn họ đánh người luôn, thực sự không biết điều tí nào hết.” Túc Bảo không biết lấy ở đâu ra một nắm hạt dưa, nói chen vào: “Ghế gớm thế cơ à?” Trạng thái tinh thần của Tô Tử Du lập tức căng thẳng, ghê gớm (hung)? Đất này đại hung rồi! Đúng là có ma mà! Bà cụ khịt mũi lạnh lùng nói: “Lại chả không à? Bọn họ không chỉ đánh chủ nhà, mấy đứa thấy quầy bán quà vặt ở tòa nhà số 3 lúc nãy rồi đúng không? Bọn họ còn cướp cả quầy bán quà vặt, đuổi ông chủ cũ đi, tự mình mở hàng đấy.” “Chúng ta không mua bất cứ thứ gì của bọn họ, thế là bị họ đe dọa.” Như đang nhớ lại trải nghiệm vô cùng tồi tệ, trong mắt bà cụ hiện lên vẻ căm thù. Tô Cẩm Ngọc cau mày, những người này thật đúng là đám xấu xa. Tại sao không có ai đứng ra can thiệp? Tô Cẩm Ngọc đưa ra nghi vấn của mình: “Quá đáng thế mà không có người đứng ra can thiệp à?” Giọng điệu của bà cụ có chút kìm nén: “Không có…” “Bọn họ chiếm đoạt quầy quà vặt, ép mua ép bán, về sau bọn họ không hài lòng khi chỉ kiếm được số tiền ít ỏi đó.” “Sau đó, bọn họ bắt đầu chiếm đoạt những không gian còn bỏ trống trong khu dân cư. Lúc đó, khi đó nhà chúng ta có xe máy, xe ba bánh các loại, bình thường vẫn hay để miễn phí ở sân bên dưới nhà mình.” “Bọn họ quy định khoảng đất trống bên dưới nhà không phải của chúng ta, chúng ta phải trả tiền để xe.” “Sau này còn quá đáng hơn nữa, bọn họ chặn chúng ta ở cửa, nói rằng chúng ta phải chứng minh rằng chúng ta đã sống ở đây đã rồi mới được vào, mà làm thế nào để chứng minh? Mọi người phải nộp đơn xin thẻ cư trú từ họ, bên trên có ghi tên tuổi của mình, còn viết nghề nghiệp của mình để chứng minh rằng mình là một công dân tốt nữa…”