Sau khi bị nhổ ra, Lí Mai òa một tiếng bật khóc, tố cáo: “Nó ăn ta, không ngờ nó lại ăn ta.” “Ai cũng là quỷ bị bắt, nó làm thế là giở trò ức hiếp .” Quỷ hư vinh bị ghì xuống ở bên khác, hoàn toàn bất động, cười lạnh: “Muốn chém muốn giết cũng dứt khoát cho ta được giải thoát! Bằng không ta sẽ khiến các người cả đời không được yên ổn!” Hai mắt nó đỏ ngầu, hằn học nhìn Túc Bảo…. Kỷ Trường bỗng giơ tay lên chém một phát như đập hạt dẻ. “Đồ đệ của bổn đại nhân mà ngươi cũng dám uy hiếp ư?” Đầu quỷ hư vinh bị chém đứt rồi bay ra xa, lăn lông lốc tới chân Tô Tử Du. Túc Bảo há hốc miệng, mắt dõi theo cái đầu của dì mập…. cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại trước người Tô Tử Du. Tô Tử Du nuốt nước miếng: “Em….đang nhìn gì thế?” Túc Bảo chỉ tay vào đầu quỷ hư vinh: “Đầu của dì mập lăn tới chân anh rồi kìa!” Tô Tử Du: “..” Cậu lập tức đứng dậy rồi ngồi sát cạnh Túc Bảo. “Haiz, ngồi ghế hơi khó chịu, anh vẫn thích ngồi đây hơn..” Túc Bảo gật đầu: “Em hiểu mà!” Tô Tử Du đã không còn muốn giải thích gì nữa rồi. Kỷ Trường giơ tay lên, đầu của quỷ hư vinh lại bay về. Hắn ngồi xếp bằng, chống cằm, nói: “Vì sao ngươi chết?” Quỷ hư vinh cười lạnh: “Không cần hỏi nữa, ta sẽ không nói đâu!” Kỷ Trường giơ tay vỗ một cái vào đầu quỷ hư vinh, sau đó kéo nó lại như chơi yo-yo. “Tại sao lại chết?” Nữ quỷ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Tuy quỷ có thể kéo đầu xuống. Nhưng không có nghĩa là đầu quỷ bị Kỷ Trường hết vỗ lại kéo như này sẽ không vấn đề gì— Kỷ Trường không phải quỷ bình thường. “Ngươi….” quỷ hư vinh tức giận. Kỷ Trường lại vỗ đầu nó ra ngoài. “Ồ, không nói hả?” Quỷ hư vinh: “…” Chơi đùa ư? Túc Bảo đứng bên cạnh mở tròn hai mắt. Còn… còn có thể làm vậy ư…. Kiến thức ngày thường sư phụ dạy vô ích thật. Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, đến lượt con!” Quỷ hư vinh lập tức nhớ tới cảnh tượng bị Túc Bảo quăng quật dưới đất, nói: “Nói thì nói! Làm gì phải động tay động chân?” Cô nhóc quỷ dị này còn đáng sợ hơn cả Kỷ Trường…. Khi đọ sức với Túc Bảo, quỷ hư vinh hoàn toàn không có khả năng chống trả. Quỷ hư vinh chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, bất đắc dĩ nói: “Ta là Lí Nhược Bình, trước đây là một tiểu thư nhà giàu….” Túc Bảo lập tức hỏi: “Thật sao?” Quỷ hư vinh lại nói: “Ta đã làm việc chăm chỉ để trở thành một người giàu có…” Túc Bảo và Kỷ Trường nhìn cô ta đầy hồ nghi. Trực giác của nhóc Túc Bảo nói cho cô bé biết, Quỷ hư vinh đang nói dối. Kỷ Trường chỉ biết câm nín, không hổ là quỷ hư vinh, đến bước này rồi còn chuộng hư vinh như vậy. Cuối cùng, quỷ hư vinh chỉ đành nói: “Khi còn sống, ta làm việc ở một xưởng in.” Hóa ra, Lí Nhược Bình là một nữ công nhân trong một xưởng in, ngày ngày làm trong xưởng. Nhưng nó khá may mắn, một lần tăng ca muộn, tình cờ gặp được con gái của giám đốc nhà máy, cô gái kia tốt bụng cho nó đi nhờ xe, sau đó hai người trở thành bạn bè. “Mối quan hệ của ta và cô ấy ngày càng tốt đẹp… Người bạn thân nhất của ta thường đưa ta về nhà ăn tối.” Quỷ hư vinh liếm môi: “Lúc đó ta mới ý thức được, hóa ra thịt bò có mùi vị khác, thịt tôm cũng đầy đặn rắn chắc…” “Từ trước đến giờ, ta luôn nghĩ rằng con tôm rỗng một nửa bên trong…” Kỷ Trường hiểu quỷ hư vinh đang nhắc đến tôm chết. Tôm chứa nhiều histidin, đây là nguyên nhân khiến tôm có mùi vị thơm ngon nhưng khi chết sẽ nhanh chóng bị vi khuẩn phân hủy, ôi thiu, lúc này thịt tôm nhũn ra và có mùi hăng. Loại tôm này thường được các quán ăn nhỏ hoặc quán ven đường mua về, tẩm ướp rất nhiều gia vị để át mùi ôi thiu, khi ăn gần như chỉ có cái vỏ rỗng. Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao?” Tô Tử Du đứng bên cạnh thầm sốt ruột. Thật là, khi không muốn thấy quỷ thì quỷ lù lù hiện ra dọa chết người, giờ muốn nghe lý do quỷ hư vinh chết thì lại không nghe được, chỉ đành chờ Túc Bảo hỏi xong. Quỷ hư vinh nói: “Bạn thân của ta đưa cho ta quần áo cô ấy không mặc cùng một số túi xách và đồ trang sức…” Lúc đầu nó thật sự rất vui, dù đó là quần áo bạn thân không muốn thì cả đời nó cũng không mua được. Quên chưa nói, ba của cô bạn thân này không chỉ là giám đốc xưởng in , mà còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Xưởng in đó chỉ là một trong nhiều xưởng nhỏ của gia đình họ. “Nhờ có người bạn thân này, ta được tận hưởng cuộc sống mà ta chưa bao giờ dám mơ tới…” Ban ngày quỷ hư vinh làm ở xưởng in, tan sở đi mua sắm với bạn thân. Nó nhìn bạn thân mua sắm thỏa thích không chớp mắt. Quỷ hư vinh đi theo bên cạnh, tận hưởng ánh mắt ghen tị của người khác, như thể nó cũng là một phụ nữ giàu có và xinh đẹp. “Một lần ta đến nhà bạn thân chơi… đích thân quản lý của thương hiệu GUOLHJ đã giao tất cả các sản phẩm mới của họ trong mùa cho bạn ta lựa chọn.” “Hôm đó, bạn ta chọn một lúc 2 triệu tệ tiền quần áo, sau đó người quản lý cửa hàng mỉm cười rồi mang phần quần áo mà bạn ta không thích rời đi”. Lí Nhược Bình mê mẩn nói: “Lúc đó ta mới nhận ra đấy là cách người giàu mua quần áo. Những món đồ xa xỉ được bán trong cửa hàng đều là thứ còn lại sau khi người giàu đã chọn lựa.” Ban đầu, quỷ hư vinh nghĩ rằng có thể đi mua sắm với bạn thân của mình đã là một chuyện rất nở mày nở mặt rồi. Ngờ đâu, đích thân quản lý cửa hàng giao hàng đến tận cửa mới thật sự là ‘có mặt mũi.’ Vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của quản lý cửa hàng cùng với tờ hóa đơn 2 triệu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng quỷ hư vinh. Vì lô quần áo mới mua đó, quỷ hư vinh lại được tiếp nhận những chiếc váy hàng hiệu cao cấp mà bạn thân mua cách đó không lâu. Quỷ hư vinh mặc một chiếc váy hiệu GUOLHJ, đeo túi YSHGD và đi giày DHEJ đi dạo trên phố. Tay cầm ly stabuck bằng tiền lương một ngày của nó. “Ta khi ấy sao còn có thể ở trong ký túc xá mười người của nhà máy? Nơi đó hoàn toàn không xứng với thân phận của ta!” Kỷ Trường câm nín. Đúng là mặc đồ hiệu lâu ngày nên quên mất thân phận thực sự của mình! “Sau đó thì sao?” Túc Bảo chống cằm như đang nghe kể chuyện. Lí Nhược Bình đáp: “Vì thế ta muốn thuê nhà bên ngoài. Khi ta thuê nhà, người môi giới thấy ta mặc đồ hiệu nổi tiếng nên rất niềm nở giới thiệu cho ta những căn hộ cao cấp…” Ánh mắt thèm thuồng và ghen tị của người môi giới nhà đất cùng với những lời khen có cánh dành cho quỷ hư vinh hết lần này đến lần khác, nào là trắng trẻo, nào là xinh đẹp đã khiến quỷ hư vinh thỏa mãn lòng hư vinh của nó. Quỷ hư vinh trắng trẻo là chuyện hiển nhiên, làm việc ở nhà máy in mỗi ngày, sáng 70 đến nhà máy, nếu tăng ca thì 11:00 tối mới trở lại ký túc xá. Hỏi sao không trắng cho được? Nhưng nghe những người môi giới tấm tắc khen ngợi, quỷ hư vinh thực sự nghĩ rằng mình là bạch phú mỹ. “Vì vậy, ta đã trả 5,000 tệ một tháng để thuê một căn hộ nhỏ …” Quỷ hư vinh tiếc hùi hụi ký hợp đồng nhưng hết cách, người môi giới tha thiết mong nó ký hợp đồng. Phải biết rằng, mức lương trong nhà máy hơn mười năm trước, làm thêm giờ chỉ hơn 3,000 một tháng … Túc Bảo đếm ngón tay: “Lương ba ngàn, tiền thuê năm ngàn, còn thiếu…” Tô Tử Du ở bên cạnh đáp: “Gần hai nghìn.” Túc Bảo kinh ngạc: “Thiếu nhiều như vậy, dì mập đi đâu kiếm tiền được? ” Lí Nhược Bình cười khổ: “Đúng vậy, đi đâu tìm đây….” Căn hộ đó cọc một và trả trước 3 tháng, phải chi ra 20.000 nhân dân tệ cùng một lúc. Quỷ hư vinh làm việc trong nhà máy lâu vậy mà chỉ tiết kiệm được một nghìn nhân dân tệ…