Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 89: nếu ba con là người như vậy thì con không cần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở dĩ Túc Bảo chú ý tới cô gái mặc đồ màu đỏ vì có một con quỷ đang nằm bò trên lưng cô ấy. Kỷ Trường cũng trông thấy cô gái kia, ‘Hửm?’ một tiếng rồi nói: “Lại một ác quỷ!” Ban đầu là một con quỷ mít ướt chạy mất tiêu. Sau đó là quỷ hư vinh trên người Tuyết Nhi. Rồi đến con ác quỷ trước mặt bây giờ…. “Chậc, bây giờ tìm ác quỷ dễ dàng vậy ư?” Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo một cái, thầm nghĩ: Vận khí này thật không thể che đậy được. Hệt như Conan đi tới đâu thì nơi đó có người chết. Cặp sách nhỏ đi tới đâu thì nơi đó có quỷ. Người khác phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm được quỷ, còn cô nhóc này ở yên đấy cũng có quỷ tự dâng đến tận cửa. Chậc chậc. “Đó là quỷ nhu nhược, sư phụ đánh dấu trước cho con.” Kỷ Trường nói. Sau khi bị đánh dấu, quỷ sẽ không thể bỏ chạy như quỷ mít ướt khi trước. Túc Bảo không trả lời. Cô bé đang nhìn người đàn ông đứng cách cô gái mặc đồ màu đỏ không xa. Người đàn ông kia rất cao, mặc đồ đen, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa trước mắt, gương mặt toát lên vẻ kiên nghị và phi phàm. Nhìn người đàn ông này, Túc Bảo bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, không khỏi thò đầu ra khỏi cửa kính xe. …. “ Túc Bảo, đừng ló đầu ra ngoài con, nguy hiểm lắm!” Tô Nhất Trần bế cô bé lại. Mộc Quy Phàm nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đang hướng đến người mình, ngẩng đầu thì thấy con Maybach màu đen đi ngang qua, một bóng người nhỏ bé vụt qua. ** Trong phòng ăn xa hoa lộng lẫy của nhà họ Mộc, bà cụ Mộc đang ăn uống tao nhã, trên bàn ăn có mấy người con trai, con gái và con dâu. Trong đó có cô con dâu đang đứng hầu bà cụ Mộc ăn, lấy khăn ướt lau tay, miệng cho bà. Những người còn lại hoàn toàn phớt lờ, nhìn mãi cũng đã quen rồi. Lúc này, quản gia đi vào nói: “Ông chủ, bà chủ, nhà họ Tô đến kính thăm, còn dẫn theo một cô nhóc.” Ông cụ Mộc nhai đồ ăn, chậm rãi nuốt rồi hỏi: “Họ đến có chuyện gì?” Quản gia đáp: “Tôi đã hỏi rồi, người của nhà họ Tô nói tứ thiếu gia nhà mình có thể là ba của tiểu tiểu thư nhà họ Tô, nếu tiện thì họ muốn lấy máu của tư thiếu gia để xét nghiệm DNA.” Quản gia truyền đạt lại lời của Tô Nhất Trần, mở miệng ra là người nhà họ Tô, như thể nhà họ Tô hèn mọn và tầm thường lắm. Bà cụ Mộc trợn trắng mắt: “Lại đến nhận người thân? Bảo họ chúng ta không muốn gặp, đi về đi thôi!” Bà cụ Mộc biết cô nhóc nhà họ Tô, nghe đâu là con gái của cô tiểu thư lắm bệnh Tô Cẩm Ngọc, cũng không rõ tiểu thư kia lăn lộn với tên đàn ông nào rồi sinh ra cô nhóc đó. Sinh con không rõ ràng như vậy còn không biết ngượng mà tới nhà họ Mộc nhận ba? Dù cô nhóc kia là con cháu nhà họ Mộc thật thì bà cũng không bao giờ cho con bé bước chân vào cửa nhà bà. Một người đàn ông trẻ ngồi bên bàn ăn do dự nói: “Thím hai, vẫn nên gặp họ, dù sao họ cũng là người nhà họ Tô….” Ông cụ Mộc khinh thường nói: “nhà họ Tô thì đã sao? Chẳng qua có nhiều tiền thôi mà? ” Gì mà giàu nhất châu Á. Ở nước M, nếu là tư bản lớn mạnh thì có thể Vận động bầu cử tổng thống. Ở nước H, tư bản lớn mạnh có thể áp đảo chính phủ và một tay che trời. Nhưng ở long quốc này, tư bản lớn mạnh vẫn là tư bản, khi đối mặt với chính phủ, là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm ra! Nhà họ Tô có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ vậy thôi, còn nhà họ Mộc thì không như thế, nhà họ Mộc mang dòng máu đỏ, dòng máu miêu hồng. Hon nữa, nhà họ Mộc cũng rất giàu có. Quản gia gật đầu ra ngoài, mặt vênh tới trời, ngạo mạn chuyển lời với Tô Nhất Trần, ông bà chủ nhà họ Mộc không rảnh. Dứt lời không chờ Tô Nhất Trần nói gì đã quay vào nhà, đóng cửa lại. Tô Nhất Trần ngồi trong xe, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt. Nhà họ Mộc không muốn nhận Túc Bảo, vừa hay nhà anh ấy cũng chẳng hi vọng ‘chia sẻ’ Túc Bảo với người khác. Thấy cậu cả không vui, Túc Bảo hỏi: “Cậu ơi sao chúng ta lại tới đây?” Sắc mặt Tô Nhất Trần dịu đi, nói: “Túc Bảo nói muốn tìm ba nên cậu cả đưa con tới xem thử.” Hôm qua chú Quan nhờ Túc Bảo tìm hậu nhân của Mộc Minh Viễn. Mấy năm qua, chú Quan một lòng một dạ tìm kiếm hài cốt của con gái mình nên có lẽ không chú ý tới nhà họ Mộc mới nổi lên. 5 năm trước, các đại gia tộc ở Kinh Đô chưa có cái tên nhà họ Mộc, khi ấy nhà họ Mộc còn hoạt động ở các vùng ven biển. Sau khi băng đảng gây chấn động thế giới liên quan đến mại dâm, cờ bạc và ma túy bị triệt phá, Mộc Minh Viễn là một trong những anh hùng đã hi sinh, hơn nữa ông ấy còn là người có công hạng nhất. Việc ban thưởng công trạng hạng nhất rất hiếm trong thời bình, Mộc Minh Viễn lại không có con cháu hay người thân trực hệ, vì vậy vinh dự do công lao này mang lại đã rơi vào tay người anh họ Mộc Chí Viễn. Mộc Chí Viễn nhờ vào ‘dòng máu đỏ’ cùng các chính sách thuận lợi mà ‘bay thẳng lên tận trời xanh’, giành chỗ đứng vững chắc ở đất Kinh Đô. Cũng vì mình là ‘thành phần máu đỏ’, nhà họ Mộc luôn xem thường người khác, họ chỉ khom lưng bợ đỡ những người liên quan đến chính trị, mục tiêu phấn đấu của cả nhà họ Mộc chính là ‘các kỳ thi vào chính phủ’, tiếc thay thi mấy năm mà chẳng ai thi đỗ. Những điều này không quan trọng Tô Nhất Trần tới kính thăm nhà họ Mộc vì hôm qua khi về nhà, Túc Bảo vô tình nhắc đến chuyện ba cô bé họ Mộc. Khi ấy hai mắt cô bé đong đầy sự mong chờ, Tô Nhất Trần sao đành lòng để cô bé thất vọng. Dù biết nhà họ Mộc luôn xem thường người khác, anh ấy vẫn nguyện ý tới thăm nhà họ Mộc một chuyến vì cục bột nhỏ. Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Cậu cả, chúng ta về thôi!” Nếu ba cô bé là người như vậy thì cô bé thà không có còn hơn. Bé chỉ cần các cậu, ông bà ngoại và các anh chị là được rồi! Tô Nhất Trần hơi ngẩn người: “Túc Bảo không muốn tìm ba nữa à con?” Túc Bảo lắc đầu: “Không cần người ba như vậy.” Tô Nhất Trần cong môi. Được, không hổ là con cháu nhà họ Tô. Còn việc chú Quan nhờ tìm Mộc Minh Viễn, Tô Nhất Trần càng không để tâm. Có thể giúp được người khác là tốt nhất, nhưng nếu không thể thì cũng đành chịu. Chỉ cần Túc Bảo vui vẻ là được, anh ấy quan tâm người khác nhiều làm gì? Tô Nhất Trần cong môi, tâm trạng thoải mái, anh đặt tay lên đầu cục bột nhỏ: “Túc Bảo, cậu cả đưa con tới khu vui chơi nhé, có muốn đi không?” Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Đi đi đi! Muốn đi ạ!” Túc Bảo nóng lòng quá đỗi, còn giơ tay nói: “Gọi các anh chị của con đi luôn!” Lại bồi thêm một câu: “Kêu cả Tiểu Ngũ và cụ rùa nữa ạ!” Trong mắt cục bột nhỏ, đến khu vui chơi là ‘một chuyện tốt’. ‘Chuyện tốt’ đương nhiên phải chia sẻ với đồng đội tốt của mình nha. ** Nhà họ Mộc. Ông cụ và bà cụ Mộc ăn xong, tao nhã lau miệng, hỏi quản gia: “người nhà họ Tô vẫn chờ ở ngoài sao?” Nếu họ vẫn chờ, xét đến thành ý của họ, nhà họ Mộc không ngại gặp họ một lần. Quản gia nói: “Họ về rồi.” Bà cụ Mộc hừ một tiếng: “Muốn nhận người thân mà chút nhẫn nại cũng chẳng có.” May sao không gặp, tốt nhất nhà họ Tô hãy mang ‘sao chổi nhỏ’ kia tránh xa nhà họ Mộc, đừng bao giờ tới làm phiền nhà họ Mộc nữa. Ông cụ Mộc đang trò chuyện cùng con trưởng: “Đã liên lạc với nhân vật mà lãnh đạo từng nhắc tới chưa? Người ta cũng họ Mộc, là chiến thần trở về từ chiến khu vùng biên giới, mau tìm cách lôi kéo quan hệ.” Con trưởng nhà họ Mộc khó xử nói: “Ba, người đó không dễ gặp đâu! Không rõ tại sao, hình như người ấy rất có thành kiến với nhà họ Mộc chúng ta.” Ông cụ Mộc chau mày: “Gặp còn chưa gặp, sao lại có thành kiến? Hiểu nhầm gì chăng? Cùng họ Mộc thì đều là anh em một nhà, tìm cơ hội gặp gỡ rồi hóa giải hiểu lầm là được thôi.” Con trưởng nhà họ Mộc lại nói: “Ba, khó tìm thật mà, người ta chẳng những là chiến thần về từ chiến khu vùng biên giới, còn là gia chủ của gia tộc ở ẩn.” Ông cụ Mộc trừng mắt: “Gì mà gia chủ gia tộc ở ẩn, con xem tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy! Lần nào kêu con làm gì cũng không tình nguyện rồi tìm đủ cớ này nọ? Ba thấy con còn chưa đi hỏi đấy!…” “…” Nhà họ Mộc cãi nhau om sòm vì một nhân vật lớn sắp tới Kinh Đô, nào là chuẩn bị nào là lôi kéo quan hệ…. Đâu biết hôm nay đã bỏ lỡ điều gì….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio