Trên đường về. Túc Bảo bỗng ôm lấy Tô Nhất Trần, ngửa đầu hỏi: “Có phải sức khỏe cậu cả không tốt không?” Tô Nhất Trần hơi khựng lại. “Không sao.” anh ấy cụp mi rồi xoa đầu cục bột nhỏ: “Cậu cả rất khỏe.” Mấy năm nay, sau khi em gái Tô Cẩm Ngọc mất tích, tinh thần và sức lực Tô Nhất Trần đều kiệt quệ. Một mặt, thu thập tất cả tin tức tìm em gái, nhưng căn bản không thể bình tĩnh quyết định sách lược. Mặt khác, tập đoàn Tô Thị đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, cần anh ấy phải gánh vác. Vì vậy, Tô Nhất Trần chỉ có thể tập trung làm việc trong đêm khuya, dần dà hình thành thói quen, hầu như ngày nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng. Đến bây giờ, chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng đã hình thành. Cơ thể suy nhược, thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt. Túc Bảo sốt sắng hỏi: “Cậu ơi, buổi tối cậu ngủ không ngon à?” Tô Nhất Trần ngẩn người: “Túc Bảo nghe ai nói vậy con?” Túc Bảo lắc lư sợi dây đỏ trên cổ tay: “dì xấu xí nói ạ!” “Đêm đến dì xấu xí sẽ ra ngoài lượn lờ, thi thoảng còn thích nhoài người trên cửa sổ ngắm cậu cả làm việc…” Túc Bảo không có gì phải che giấu với người cậu mà cô bé tin tưởng nhất. Tô Nhất Trần: “…” Anh ấy liếc nhìn sợi dây đỏ ở cổ tay Túc Bảo một cái. Nghĩ tới cảnh tượng—- anh ấy đang tập trung tinh thần làm việc, một nữ quỷ nằm bò trên cửa sổ nhìn anh ấy hau háu…. “Khụ khụ.” Tô Nhất Trần ho nhẹ: “Túc Bảo, con biết vẽ lá bùa không?” Túc Bảo gật đầu: “Biết nha, cậu cả cần lá bùa gì?” Tô Nhất Trần: “Bùa trừ tà.” Túc Bảo: “…” Cô bé nhìn Tô Nhất Trần vẻ tìm tòi nghiên cứu: “cậu cả sợ quỷ phải không?” Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, nói thản nhiên: “Không hề.” Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu đó nhưng con không nói toạc ra đâu’, vỗ cánh tay Tô Nhất Trần: “cậu cả, không sao đâu! Con hiểu mà!” Tô Nhất Trần: “…” Cô nhóc vừa thông minh lại nghịch ngợm này. ** Vừa về đến nhà họ Tô đã có đồ ăn của bà ngoại chờ sẵn. Sau khi dùng cơm xong, ông cụ Tô kêu Tô Nhất Trần lên phòng sách, nét mặt ông cụ Tô khá nghiêm trọng. Túc Bảo vừa bóp chân cho bà ngoại vừa líu lo kể chuyện, xong xuôi thì về phòng. Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, đôi chân được Túc Bảo xoa bóp bỗng thấy rất thoải mái, bà cụ có ảo giác như một giây sau có thể đứng dậy luôn! Túc Bảo về phòng, nhoài người lên bàn vẽ. Bức tranh thứ nhất, một bà cụ đang ngồi trên xe lăn.—-Cục bột nhỏ lẩm bẩm: Chân của bà ngoại không khỏe… Bức tranh thứ hai, một người đàn ông đang bận làm việc, bên ngoài khung cửa sổ là mặt trăng và những vì tinh tú…. còn có một nữ quỷ—- Túc Bảo lẩm bẩm: cậu cả không ngủ được…. Tiểu Ngũ sải bước tới rồi bay lên bàn, vừa nhảy vừa hát: “ngông khủ được…. ngông khủ được…mùi nước hoa….giường đang lắc, thế giới đảo lộn… thật mong vừa quay người đã có anh ở bên…..ヾ(≧O≦)〃嗤~” m cuối lên cao nhưng vỡ luôn, tiện chân đạp cụ rùa trên bàn xuống đất. Cụ rùa: “…” Bắt nạt ta không biết nói chuyện phải không???? May sao mặt bàn không cao, dưới sàn trải thảm nên mai rùa không bị vỡ. Cụ rùa bò một đoạn rồi co người dưới chân Túc Bảo. Kỷ Trường đen mặt gấp cuốn sổ nhỏ lại, chau mày nói: “con vẹt này ồn ào quá!” Túc Bảo hỏi: “Sư phụ ơi, có cách nào trị mất ngủ không?” Kỷ Trường nằm nghiêng bên cửa sổ, chậm rãi nói: “Có gì mà sư phụ con không biết sao? Đương nhiên có cách trị mất ngủ rồi.” “Nghe kỹ nhé, cần những vị thuốc đông y sau: Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa [1]….” [1] một loại nấm phân hủy gỗ. Kỷ Trường không hi vọng Túc Bảo nhớ được, nói liền một mạch 11 vị thuốc đông y. Dù sao lúc đi mua thuốc cũng sẽ nhắc lại một lần. Túc Bảo vừa viết trên giấy vừa đọc lại: “Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa … ” Không sót một từ. Kỷ Trường kinh ngạc, trí nhớ của cục bột nhỏ tốt vậy ư?? Còn biết viết chữ nữa chứ? Hắn vội sáp tới nhìn, chỉ thấy trên giấy vẽ mấy hình nguệch ngoạc. “Đây là gì thế?” khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. Túc Bảo chỉ vào một anh trai nhỏ đang chặn nước bắn tung tóe trên giấy: “ Đây là chặn – dǎng (挡), bính âm đấy sư phụ biết không? Sư phụ ngốc ghê.” “Đây là duỗi – shēn (伸), sư phụ xem đi anh trai nhỏ đang duỗi chân. [2]: giải thích. Vị thuốc Đảng Sâm 党参 có bính âm là dǎngshēn, còn từ ghép giữa ‘chặn’ trong chặn nước và ‘duỗi’ trong duỗi chân là 挡伸 có bính âm là Dǎng shēn. (nghe giống nhau nên Túc Bảo hiểu nhầm). Kỷ Trường: kinh ngạc tới độ da đầu tê dại. “Thế nên bạch truật chiên là cái này hả?” Kỷ Trường chỉ vào hình ảnh một người đang chiên một con heo nhỏ trong nồi gang. Quan trọng là, vị thuốc bạch truật được Túc Bảo vẽ một con heo có tô thêm lớp màu trắng. (bạch truật 白术 có bính âm là báizhú, đọc gần giống con heo trắng 白猪 – Báizhū ) Kỷ Trường: “…” Túc Bảo vẽ xong 11 vị thuốc đông y rồi gấp tờ giấy lại và chạy nhanh ra ngoài. “Con đi tìm cậu cả!” Thấy Túc Bảo chạy, Tiểu Ngũ nhào xuống đất rồi đuổi theo. Cụ rùa duỗi cổ ra, chậm rì rì bò theo phía sau con vẹt. Kỷ Trường như có điều suy nghĩ, bay ở sau cùng. Vừa đến cửa thư phòng, Túc Bảo nghe thấy bên trong nói: “Ba của Túc Bảo…” Cục bột nhỏ sửng sốt, ông ngoại và cậu cả đang nói chuyện về ba cô bé ư? Họ muốn tìm ba cho cô bé à? Họ muốn…. đưa cô bé đến ở với ba ư? Túc Bảo mím môi, tờ giấy trên tay bị siết chặt. Tiểu Ngũ thò đầu vào phòng qua khe cửa, líu lo: “Ba, ba!” Tô Nhất Trần quay đầu thì thấy Túc Bảo đang lúng ta lúng túng ở cửa phòng. Tờ giấy trong tay cô bé bị siết nhàu nát rồi. “ Túc Bảo.” Tô Nhất Trần lập tức bước tới rồi ôm Túc Bảo lên. Túc Bảo xị mặt, hai mắt ngấn nước: “Cậu cả muốn đưa Túc Bảo đi à?” “Không đâu!” Tô Nhất Trần lập tức bác bỏ: “cậu cả chỉ đang trò chuyện với ông ngoại thôi.” Gương mặt nghiêm nghị của ông cụ Tô không khỏi dịu đi, an ủi: “Túc Bảo mãi là tiểu công chúa của nhà họ Tô, ai đến cũng không thể mang đi.” Túc Bảo vẫn im lặng. Tô Nhất Trần với ông cụ Tô đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Túc Bảo hồn nhiên đáng yêu, nhưng cũng rất thông minh. Không dễ gạt như trẻ con bình thường…. Trầm ngâm một chốc, ông cụ Tô nói: “sáng nay có người tới tìm Túc Bảo, nói là ba của Túc Bảo, người đó tên là Mộc Quy Phàm.” Túc Bảo sửng sốt. Cô bé có người ba họ Mộc thật sao? Tô Nhất Trần nói tiếp: “Người đó muốn gặp Túc Bảo, đương nhiên, nếu Túc Bảo không muốn thì chúng ta sẽ từ chối.” “ Túc Bảo muốn gặp ba không?” Tô Nhất Trần và ông cụ Tô đều nhìn Túc Bảo, không biết tại sao ông cụ Tô bỗng thấy hồi hộp khó hiểu. Hễ nghĩ tới ‘tên thủ lĩnh băng đảng tội phạm’ hồi sáng.. Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Gặp ở đây ạ?” Nhìn cục bột nhỏ mất đi cảm giác an toàn, Tô Nhất Trần lập tức đáp: “Ừm, gặp ở nhà họ Tô.” Cuối cùng Túc Bảo cũng gật đầu: “Được ạ!” ** Một bộ quân sự nào đó. Trong cuộc họp. Mộc Quy Phàm lơ đễnh quay bút, cây bút màu đen di chuyển linh hoạt giữa những ngón tay thon dài của anh ấy. “Nhiệm vụ lần này vẫn phải để Tiểu Mộc đi một chuyến.” Lãnh đạo dứt lời nhìn về phía Mộc Quy Phàm, chỉ thấy anh đang quay bút. “ Tiểu Mộc.” lãnh đạo đen mặt. Mộc Quy Phàm đáp: “Hai ngày.. hai ngày cháu sẽ giải quyết xong cho chú.” Mọi người: “???” Anh ấy có nghe thấy không vậy, nhiệm vụ lần này ở nước M, bay đi bay về cũng phải mất một ngày đấy nha. Nhiệm vụ không khó thì họ đã chẳng giao cho người đang trong kỳ nghỉ là anh. Mộc Quy Phàm: “Còn vấn đề gì không?” Mấy lãnh đạo: “…” Chúng tôi không phải lãnh đạo, cậu mới là lãnh đạo. “Không còn vấn đề gì thì tôi đi đây, đang vội.” nói xong Mộc Quy Phàm đứng dậy, sải bước rồi khuất bóng ở đầu phòng họp. Cấp dưới của anh vội nói xin lỗi, lòng bàn tay anh ta rịn mồ hôi. “Gia chủ!” cấp dưới đuổi kịp Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm đến kho vũ khí, nhanh chóng mặc thiết bị vào, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Cấp dưới chần chừ rồi đáp: “Đại thọ 60 tuổi của bà cụ nhà họ Mộc, qua mấy mối quan hệ nhờ vả đã chuyển thiệp mời tới gia chủ, anh xem có đồng ý đi không….. ” Động tác của Mộc Quy Phàm khựng lại, cười lạnh: “Nói với họ tôi sẽ đi.” Cái ‘bảng hiệu vẻ vang’ thuộc về ông nội anh, đã đến lúc anh về dỡ đi rồi. “Đúng rồi, chuyển lời cho cô nhóc đáng yêu, kêu nhóc đi cùng, người ba này giúp con gái trút giận.” Cấp dưới: ??? Anh xưng ba nhanh vậy ư? Còn chưa gặp mặt mà. ** Nhà họ Mộc. Nhận được tin, bà cụ Mộc kích động đến độ cả người run rẩy! Vị chiến thần kia là nhân vật lớn có quyền thế mạnh đấy, người đó muốn đích thân đến chúc thọ bà ư? “Mau mau, lập tức dặn dò người làm tổ chức tiệc lớn! Khua chiêng gõ trống mà tổ chức!” Ông cụ Mộc xoa chòm râu bạc, quả quyết: “ Lão đại lập tức phát thiệp mời, mời được ai thì cứ mời hết đi.” Chiến thần đến nhà họ Mộc để chúc thọ bà cụ Mộc—– tin tức này sẽ khiến bao người phải đỏ mắt đây. Đây là thời điểm tốt để họ tạo mối quan hệ và mở rộng quan hệ!