Đoàn Ngự Thạch trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, không biết nên hỏi cái gì, thuận tay đem áo khoác lên người nàng.
“Mặc vào đi.”
Hắn quay người sang hướng khác cố ý tránh nàng, trong lòng nghĩ hắn tướng mạo hung ác, hơn nữa thêm vết sẹo trên trán, thật dễ dàng làm người ta hoảng sợ.
“Ở yên trong này.” Vừa nói xong, hắn liền lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
“Nè! Ngươi đi đâu vậy?” Nàng khó hiểu kêu lên, nhưng bóng người hắn đã không thấy.
Thôi quên đi! Nàng trở lại ngồi trên tảng đá, ổn định lại tâm tình…
Nhớ rõ năm tròn mười lăm tuổi, sư phụ tiên đoán rằng, lúc nàng được mười bảy sẽ gặp phải ba kiếp đại nạn nguy hiểm đến sinh mạng, nhưng nếu như nàng được gả cho nam tử đầu tiên thấy gương mặt mình, nàng sẽ bình yên vượt qua ba nạn kiếp, vì thế sư phụ muốn nàng hứa sẽ làm đúng như lời dặn.
Là trùng hợp sao?
Nàng rơi xuống núi, được hắn cứu, chẳng lẽ đúng như lời sư phụ nói, hắn là nam tử đầu tiên biết được gương mặt nàng, hắn sẽ giúp nàng giải trừ nạn kiếp?
Ước chừng khoảng thời gian uống chén trà, Đoàn Ngự Thạch đã trở lại còn mang theo về bên mình mấy con cá - “chiến lợi phẩm” hắn vừa bắt được.
Tô Dung Nhi mở to mắt, thuỷ chung nhìn theo hướng hắn, tò mò nhìn hắn lấy tiểu đao cạo vây, xẻ thịt cá lấy nội tạng rồi xiên cá qua cành cây, mang đi nướng. Nàng bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là hắn ra ngoài tìm thức ăn.
Thật không ngờ được, nam nhân này không những hảo tâm mà còn rất cẩn thận!
Trên đời, nam nhân tốt khó tìm, hắn thì hành vi và vẻ ngoài hoàn toàn trái nhau, tâm không hề có tà niệm, thậm chí còn toát lên tia chính trực, nàng hoàn toàn có thể tin cậy hắn.
Nàng chậm rãi đi đến bên đống lửa, ngồi xuống hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
“Dưới khe núi sâu, cách cự Hổ thành một dặm đường.” Đoàn Ngự Thạch trả lời, đứng lên dùng túi nước rửa sạch mùi cá trên tay.
Ra thế, hoá ra dòng suối đem nàng cuốn trôi đến vùng phụ cận của Hổ thành, cách Tiên sơn ước chừng ba dãy núi.
Nàng cũng đứng dậy, hướng hắn nói: “Ta tên là Tô Dung Nhi, còn ngươi?”bg-ssp-{height:px}
Nhưng đối phương lại không trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi sống ở đâu?”
“Hổ thành.” Nàng tuỳ tiện nói dối, đoán rằng nếu hắn là lính của Hổ quân, đương nhiên hội hướng Hổ thành mà đi.
Hắn trở lại cạnh đống lửa, xếp bằng ngồi xuống, trầm giọng nói: “Chờ ăn no xong, ta sẽ đưa ngươi trở về trong thành.”
Hắn không cho nàng biết tên, là vì không muốn người khác biết sao? Đã vậy nàng càng muốn biết!
“Trên áo giáp của ngươi có khắc hoa văn hổ, hẳn là quân nhân ở Hổ thành đúng không?” Nàng chuyển dời vị trí, hướng đến ngồi gần hắn một chút.
Đoàn Ngự Thạch không lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh băng, phát hiện nàng gần cạnh bên người, hắn cũng chuyển dời vị trí, bảo trì khoảng cách với nàng.
“Sao ngươi không trả lời ta?” Nàng lại nhích vào gần hắn.
“Không cần thiết.” Hắn đứng lên, tiến hướng đi đến cửa động.
Nàng ngơ ngác, nam nhân kia hoàn toàn coi thường nàng.
Hắn có vấn đề sao? Chẳng những coi thường nàng, thái độ của hắn thật không kiên nhẫn.
Chưa từ bỏ ý định, nàng lại hướng cửa động đi đến.
“Vì sao không cần thiết, ta đã nói tên của mình, sao ngươi lại không nói?” Không biết tại sao, nàng không muốn hắn xem nhẹ nàng, chẳng lẽ hắn không biết nàng sẽ buồn sao?
Đối phương vẫn lạnh lùng như cũ, xoay người trở về trong động, rõ ràng là không muốn ở gần nàng.
Tô Dung Nhi lần này không thèm đi theo, nàng cúi đầu, ánh mắt loé ra tia giảo hoạt, miệng mỉm cười tinh ranh. Nàng đột nhiên đảo mắt, hai chân mềm nhũn, khuỵ xuống, té xỉu trên mặt đất.
Đoàn Ngự Thạch vội bay ngược trở lại ôm lấy nàng, tay vội kiểm tra mạch tượng, hắn khó hiểu nghĩ hẳn nàng phải hồi phục như xưa mới đúng, như thế nào lại té xỉu. (Dung Nhi tỷ ghê nha, dám lừa cả Đoàn ca, he he >”