“Khụ khụ…” Có lẽ là do đi hơi gấp, Mạc Ức ho có phần kịch liệt. Ngồi trên một tảng đá, Mạc Ức nhấc mảnh khăn vải lên, lấy ra túi nước uống mấy ngụm, đợi hết ho khan, Mạc Ức lấy cái bánh bao vừa mua ra, liền ăn với nước.
Ngay trong nháy mắt Mạc Ức nhấc mảnh khăn kia lên, sau cái cây cách hắn không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ có điều Mạc Ức không có nửa điểm võ công cũng không có nghe được, hắn cũng không cảm giác được có người vẻ mặt kích động đang theo dõi hắn. Cùng tiếng ho nhẹ không ngừng, Mạc Ức ăn xong cái bánh bao cuối cùng, lau miệng lại tiếp tục lên đường, hắn nhất định phải trở về trước khi trời tối.
Đi đi dừng dừng, Mạc Ức cuối cùng trước lúc mặt trời xuống núi về tới sơn động của mình. Dịch lớp cửa động làm từ cỏ tranh sang một bên, Mạc Ức đặt sọt trúc ở cửa động, rồi mới đi tới giường ngồi xuống. Đi một ngày đường, làm cho hắn phi thường mỏi mệt. Xoa xoa mắt cá chân mình, Mạc Ức thật sự không có khí lực lại đi nấu cơm. Cởi hài miệt (), Mạc Ức kéo cái chăn mỏng lên trên, nằm xuống, chỉ chốc lát, hắn đã ngủ say.
Trong động im ắng, vì mặt trời xuống núi, trong động dần dần tối om, tiếng Mạc Ức hít thở đều đặn cũng không lớn, có thể nói là có chút yếu ớt. Một người cẩn thận đi đến, sau khi đảo mắt một vòng trong động, người này đi tới trước mặt Mạc Ức đang ngủ nhẹ nhàng quỳ xuống. Hắn đầu tiên là vẫn không nhúc nhích quỳ trên mặt đất nhìn Mạc Ức, tuy rằng bên trong động thực tối, người này cũng không có ảnh hưởng gì mà nhìn khuôn mặt đang ngủ của Mạc Ức. Tiếp đó, hắn nâng tay phải lên, đem tay để dưới mũi Mạc Ức, dường như để xác định Mạc Ức còn sống hay không, sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, hắn bỗng nhiên che miệng mình toàn thân run rẩy.
“Khụ khụ…” Tiếng nhẹ giọng ho khan của Mạc Ức làm cho người bên giường lo sợ buông tay nhìn hắn, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, người này sau khi nâng tay do dự một chút hướng huyệt ngủ của Mạc Ức điểm xuống.
Trong động sáng dần lên, Lam Khuyết Dương nhóm củi trên mặt đất. Dưới ánh lửa chiếu rọi, hắn nhìn Mạc Ức đang ngủ say không biết chán. Vuốt ve mái tóc bạc trắng của Mạc Ức, Lam Khuyết Dương khóc không ra tiếng, dần dần tiếng khóc càng lúc càng lớn. Bịt tay lên miệng, Lam Khuyết Dương cuối cùng nhịn không được khóc rống lên, ra sức ôm Mạc Ức đang vô thức vào trong ngực, “A… A…” Hắn thống khổ hô to một tiếng, nối tiếp là tiếng khóc thảm thiết.
Lam Khuyết Dương khôi phục lại bình tĩnh không còn thấy vẻ kích động cùng điên cuồng vừa rồi nữa, hắn cẩn thận bắt mạch Mạc Ức, rồi mới xốc tay áo Mạc Ức lên, sau khi nhìn tới lớp lớp vết thương phía trên, hắn cả người xương cốt phẫn nộ mà phát ra tiếng. Cởi bỏ vạt áo Mạc Ức, thấy trên người đầy vết thương, nhất là vết kiếm thương chí mạng ở ngực, Lam Khuyết Dương run rẩy sửa sang lại y phục cho Mạc Ức, sau đó liền chạy ra khỏi sơn động. Chỉ chốc lát, xa xa trong rừng cây truyền đến tiếng kêu gào như dã thú, giữa hỗn loạn là chấn vang rất nhỏ.
………
Mạc Ức tỉnh lại có cảm giác đã ngủ thật lâu, thực trầm, ác mộng hằng ngày về dĩ vãng cư nhiên không có đến thăm hắn. Phát hiện trong động có ánh sáng, Mạc Ức nhanh chóng trở mình ngồi dậy. Thấy người đang quỳ gối trước mắt, Mạc Ức vốn có chút bệnh trạng trong nháy mắt trên mặt đã không còn một tia huyết sắc.
“Ca…” Lam Khuyết Dương quỳ trên mặt đất dập đầu thét lên với Mạc Ức vừa tỉnh lại.
“Đừng gọi ta là ca!” Mạc Ức cả người run run lùi về góc giường, tay không tự giác che ngực của mình, “Ta không biết ngươi… Ta không biết ngươi… Ta không phải ca của ngươi… Ngươi là ai?! Ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Thanh âm Mạc Ức dần dần cất cao, ngôn ngữ có chút hỗn loạn, vẻ mặt cũng càng ngày càng kích động.
“…” Lam Khuyết Dương há miệng thở dốc, tiếp đó “bịch bịch bịch” cấp Mạc Ức dập đầu lạy ba cái, sau đấy đứng dậy đi ra khỏi sơn động.
Thấy Lam Khuyết Dương ra ngoài, Mạc Ức nắm chặt chỗ y phục trước ngực, thở gấp từng ngụm từng ngụm, càng không ngừng hô: “Ta không phải ca của ngươi… Không phải… Không phải…”
Ánh lửa dần dần tối sầm đi, Mạc Ức hoàn toàn chưa nhận ra, hắn sắc mặt cực kém ngồi yên một hồi sau đột nhiên nở nụ cười khổ: “Ha ha… Ha ha ha… Sống phải thấy người… Chết phải thấy xác sao… Ha ha… Ha ha ha ha…” Hai tay che mặt, Mạc Ức tựa như vừa khóc vừa cười.
Đứng lên, đợi sau khi trận mê muội kia đã qua, Mạc Ức hướng phía ngoài đi đến. Ra khỏi sơn động, đi mấy bước, thấy người đứng ở nơi đó Mạc Ức ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lam Khuyết Dương đợi sau khi Mạc Ức đi lên phía trước hắn mới chậm rãi theo sau. Trời đã hoàn toàn tối, Mạc Ức dựa theo trí nhớ mấy ngày nay đi về phía trước, trong khi ấy, lúc hắn kém chút nữa bị vấp phải tảng đá hay cành cây, một bàn tay luôn luôn đúng lúc đỡ lấy hắn, mà Mạc Ức luôn luôn lập tức giãy ra.
Đi đến một chỗ sâu trong rừng, Mạc Ức ngừng lại, không có quay đầu lại nhìn người phía sau, Mạc Ức nhắm mắt lại ngửi hơi ẩm trong rừng.
“Ba năm qua, ta cứ đi lại dừng, cứ dừng lại đi… Cuối cùng vẫn là không thể tránh thoát các ngươi, ta mệt rồi, chắc hẳn các ngươi cũng mệt rồi…” Mạc Ức thở dài một hơi, tự giễu mà nở nụ cười, “Như bây giờ cũng tốt, chúng ta cũng không phải đi nữa. Kinh thành… Nếu có thể, cả đời này ta cũng không muốn lại trở về… Không biết ngươi có thể niệm ở tình cảm ta ngươi trước đây, chôn ta ở nơi này đi.”
Lam Khuyết Dương chăm chú nhìn bóng lưng Mạc Ức, trên mặt vốn lạnh lùng, nhưng sau khi Mạc Ức nói xong, sự lạnh lùng của hắn bị bối rối cùng thống khổ thay thế, nắm chặt hai hai bàn tay kiềm chế sôi trào trong lòng mình, Lam Khuyết Dương hướng Mạc Ức đi tới.
Nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Mạc Ức mở hai mắt, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt như có như không, một giọt lệ từ khóe mắt hắn chảy xuống dưới, nhiều năm như thế, hắn sớm đã hiểu rõ, thông suốt, mà vì sao ngực còn có thể khó chịu như vậy…
Đi tới bên cạnh Mạc Ức, Lam Khuyết Dương liền theo khe giữa các nhánh cây để lộ ra ánh trăng thấy được nước mắt trên mặt Mạc Ức, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, không nghĩ lại nhìn thấy biểu tình bi thương như thế, Lam Khuyết Dương nhấc tay vung xuống.
———
“Khuyết Dương, ngươi nói… Ca đời này có thể có hi vọng thấy được ngươi cười?” Bên cạnh bàn đá, Bạch Tang Vận không ôm hi vọng gì hỏi đệ đệ của mình.
Trên mặt Lam Khuyết Dương muôn đời như thế, cũng không có vì lời của huynh trưởng mà có gì thay đổi, chính là lạnh lùng liếc huynh trưởng một cái, tiếp tục vung trường kiếm trong tay.
“Khuyết Dương, ngươi như vậy cô nương nhà nào dám gả cho ngươi.” Bạch Tang Vận thất vọng thở dài, quay lại nhìn về phía người bên cạnh, “Hoài Diệp, ngươi nói có phải bởi vì ta đây làm huynh trưởng mà tính tình quá khó chịu, cho nên Khuyết Dương nhiều năm như vậy tính nết mới có thể trở nên càng ngày càng quái lạ hay không.”
“Tang Vận, tính nết Khuyết Dương cũng không phải ngày một ngày hai, trời sinh như thế, có liên quan gì đến ngươi? Lại nói, Khuyết Dương cũng bất quá là không thích nói chuyện thôi, vậy có gì quái lạ?” Lưu Hoài Diệp cười khẽ vào cái tính hay lo của bạn tốt.
“Hoài Diệp, thế này nữa Khuyết Dương sẽ không lấy được vợ.” Bạch Tang Vận cũng không giống như Lưu Hoài Diệp vậy, đối với đệ đệ này, hắn vẫn hi vọng y có thể cưới vợ sinh con bình thường.
Lam Khuyết Dương nghe đến đó ngừng lại, lập tức đi đến trước mặt huynh trưởng thu kiếm, lạnh lùng cũng mang theo chút tức giận nói với huynh trưởng: “Hôn sự của ta, ngươi không cần lo, ta sẽ không thành thân.”
“Khuyết Dương.” Bạch Tang Vận có chút bất đắc dĩ.
“Khuyết Dương…” Lưu Hoài Diệp lại mang chút cảnh cáo.
Lam Khuyết Dương chăm chú nhìn đại ca của mình, hắn hiểu lời nói vừa rồi có chút bất kính, nhưng hắn bẩm sinh ít lời lại không biết nên phá vỡ nặng nề lúc này như thế nào. Cầm kiếm, Lam Khuyết Dương ngồi ở bên cạnh đại ca lặng yên không nói.
“Khuyết Dương, không muốn cưới vợ chăm sóc cho ngươi, sinh con cho ngươi sao?” Bạch Tang Vận lấy kiếm ra khỏi ngón tay Lam Khuyết Dương, không cho hắn làm bị thương chính mình.
“Không muốn.” Lam Khuyết Dương vào lúc huynh trưởng gỡ đầu ngón tay hắn liền nới lỏng lực đạo.
“Vậy ngươi cũng chỉ có thể cùng ca sống nương tựa lẫn nhau thôi.” Bạch Tang Vận đặt chén nước trà vào trước mặt Lam Khuyết Dương, trong mắt là yêu thương đối với đệ đệ.
“… Ừm…” Không có nhìn Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương rầu rĩ uống trà mà lên tiếng.
“Tang Vận, ngươi thì sao? Đừng quên, ngươi cũng chưa lấy vợ.” Lưu Hoài Diệp nhìn Lam Khuyết Dương cúi đầu uống trà mà hỏi.
“Hoài Diệp, ta ngươi ‘kẻ tám lạng, người nửa cân’, ai cũng đừng có hỏi ai.” Bạch Tang Vận lấy ít thắng nhiều lấy chuyện này ra chống đỡ.
“Ha hả, ngươi a…” Lưu Hoài Diệp lắc đầu cười cười, Tang Vận không muốn nói, vậy khẳng định có hỏi cũng không ra.
“Khuyết Dương, nếu nghỉ được rồi, thì tiếp tục luyện kiếm đi, ca còn chưa có coi đủ đâu.” Bạch Tang Vận chỉ chỉ cái chén không của Lam Khuyết Dương, ý bảo đối phương tiếp tục màn múa kiếm ban nãy.
Lam Khuyết Dương đứng lên, mặc dù một bộ biểu tình lạnh lẽo như trước, nhưng nghe lời mà đi tới giữa sân vung lên.
Chú thích
() miệt: tất ↑