“Ca… Ca…” Lam Khuyết Dương trong cơn mê man càng không ngừng gọi, khăn đặt trên trán được người cầm lấy, vò nhẹ trong nước lạnh, sau khi vắt khô lại đặt lên.
Sắc trời tối sầm xuống, Lam Khuyết Dương sốt từ từ lui trầm trầm thiếp đi, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại như trước. Thấy thân mình Lam Khuyết Dương cuối cùng cũng không còn nóng như lửa nữa, Mạc Ức đứng lên bưng nước ấm ra ngoài. Đổ nước, Mạc Ức ngồi trên ghế đá trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng tròn.
Sáng sớm tỉnh lại sau khi “trốn” ra ngoài, đi đến cửa thành hắn lại quay về. Không phải bởi vì lo lắng cho Lam Khuyết Dương, mà là… hắn chợt cảm thấy được trốn hay không trốn lại có gì khác nhau? Đã ba năm nay, bọn họ không biết hắn còn sống, Lam Khuyết Dương cũng tìm được hắn rồi, hiện tại, nếu biết hắn chưa chết, làm sao có thể mặc hắn chạy thoát. Mà thôi, mà thôi, hắn mệt rồi, thật sự mệt rồi, hắn khi đó không chọn tự sát chính là ôm một tia hy vọng với bọn họ, mà hiện tại, trái tim hắn sớm đã không còn vương vấn, dũng khí kết thúc chính mình hắn vẫn phải có.
Mặc dù một ngày chưa ăn cơm, Mạc Ức lại một chút cũng không cảm thấy đói, lấy ra sáo trúc ba năm nay vẫn luôn ở cùng mình, Mạc Ức từ từ nhắm hai mắt thổi lên…
………
“Bạch Tang Vận, ngươi có biết, ngươi kỳ thực là ‘kiếp triệu’ () vào Lưu Hoài Diệp. Mười năm trước, khi hắn được lập làm thái tử, quốc sư vì hắn cầu nguyện kết quả xuất hiện quẻ tượng ‘thất tinh tích hồng’, quẻ tượng này cực kỳ quái lạ, tựa như kiếp lại không phải kiếp, tựa như phúc lại không phải phúc. Về sau, quốc sư lại chiêm mấy quẻ mới phát hiện, ‘thất tinh tích hồng’ này cũng không phải chỉ số mệnh, mà là một người, người ấy sau này sẽ ảnh hưởng tới thái tử, thậm chí ảnh hưởng tới vận nước của Huệ Diệu quốc. Quốc sư tính không ra người này ở đâu, cũng không biết người này đến tột cùng là phúc hay họa, phụ hoàng ra lệnh cho người Triêu Thiên giám tìm năm năm cũng chưa có tin tức, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, ngươi thế nhưng lại tự mình dẫn người của Triêu Thiên giám về nhà, còn cho hắn biết ngươi chính là ‘thất tinh tích hồng’ kia…” Lưu Hoài Đức nói bên tai Bạch Tang Vận xong, thoả mãn thấy hắn biến sắc.
“Xoẹt…” Y phục Bạch Tang Vận vốn đã rách nát bị Lưu Hoài Đức dùng sức kéo xuống, lộ ra thân thể hắn đầy vết roi, mà theo lực đạo của Lưu Hoài Đức, Bạch Tang Vận bị treo lên không tự chủ lắc lư, máu loãng từ chỗ cổ tay bị khóa bằng còng sắt chảy xuống.
“Bổn vương vốn tò mò quốc sư vì sao nói là ‘thất tinh tích hồng’, bây giờ bổn vương cuối cùng hiểu được, không nghĩ tới, ‘thất tinh tích hồng’ này thật đúng là giống như vậy.” Lưu Hoài Đức bất chấp Bạch Tang Vận đang rơi vào trạng thái khiếp sợ, vuốt chỗ hồng chí () như bảy giọt lệ rơi xuống trên ngực hắn mà cảm thán.
“Bạch Tang Vận, nghĩa đệ kia của ngươi cũng thật lợi hại, mới mười hai tuổi có thể tìm được ngươi, còn khiến cho ngươi khăng khăng một mực nhận hắn làm nghĩa đệ. Nghe nói, lúc trước Lưu Hoài Diệp từng hạ lệnh, người triều đình phái đi theo dõi một khi tìm được ngươi, liền lập tức xử tử. Điều này cũng không có gì khó hiểu, Lưu Hoài Diệp từ nhỏ có thể khiến cho phụ hoàng cư xử khác người với y, mười bốn tuổi có thể khiến cho phụ hoàng phong y làm thái tử, sao có thể giữ một người bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành ‘tai kiếp’ của y tồn tại. Mà bổn vương vạn phần tò mò chính là, với tính cách của Lưu Hoài Diệp, y lại có thể để ngươi lại, còn đưa ngươi tới kinh thành, hơn nữa cho ngươi tiếp nhận việc buôn bán của triều đình…”
Lưu Hoài Đức túm tóc phía sau Bạch Tang Vận xuống, thấy Bạch Tang Vận ngẩng đầu lên ngoài miệng tất cả đều là máu, hắn làm bộ thương xót mà “chậc chậc” mấy tiếng, sau đó dùng sức trên tay, làm cho đầu Bạch Tang Vận ngửa ra sau đến cực hạn, sau khi hít thở bắt đầu khó khăn mới tiếp tục mở miệng nói, “Bất quá, bổn vương cũng không thể không phục năng lực thái tử đại ca kia của ta, không nói để ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn làm việc, còn qua tay ngươi nắm đại bộ phận buôn bán của triều đình vào trong tay mình, làm mấy người chúng ta mỗi ngày phải thắt chặt hầu bao, xem sắc mặt hắn mà sống. Bạch Tang Vận nha Bạch Tang Vận, nếu không phải ngươi biết buôn bán, sợ không phải đã sớm bị Lưu Hoài Diệp giết, sao còn có thể giữ ngươi đến bây giờ, đáng tiếc a… Bổn vương sẽ không như ý nguyện của Lưu Hoài Diệp, chờ hắn thực làm hoàng thượng, bổn vương đây còn sống cái thí () a, nhất định bị hắn trục xuất khỏi kinh thành đến nơi khỉ ho cò gáy tự sinh tự diệt.”
“Mà ngươi…” Thấy mặt Bạch Tang Vận đã xanh lét, Lưu Hoài Đức mới buông tay ra. Bạch Tang Vận suýt nữa không thở nổi ra sức ho khan, Lưu Hoài Đức lại nhìn chằm chằm Bạch Tang Vận mặc dù nhếch nhác, nhưng bộ dạng thập phần xinh đẹp tuyệt trần như trước có thể nhìn ra được cơ thể có phần trắng nõn, trong mắt dần dần hiện lên vài tia lửa dục…
………
Tiếng sáo ngừng lại, sắc mặt Mạc Ức trắng bệch đặt cây sáo trên bàn đá trước mặt. Những chuyện đã qua giống như cái bóng luôn luôn đi theo hắn, nghĩ muốn ném, ném không ra; nghĩ muốn vứt, vứt không xong. Chỗ ngực truyền đến từng trận đau đớn, Cái lạnh lẽo ban đêm theo ghế đá dưới thân âm ỉ truyền đến, ngực càng ngày càng đau, tựa như thanh kiếm lạnh buốt đâm vào ngực ngày đó.
Lặng yên nhìn cây sáo trúc, Mạc Ức dùng ngón tay nhè nhẹ chạm vào thân sáo. Cây sáo này chính là Tiết đại bá cứu hắn từ trong nước lên làm cho hắn. Một kiếm kia đâm cực chính xác, chính giữa ngực, nhưng người nọ không biết, ngay cả chính hắn cũng không biết, tim hắn hơi lệch về bên phải một chút, đó là lí do mà Lưu Hoài Đức phía sau hắn một kiếm kia đã chấm dứt tính mạng, mà hắn theo Lưu Hoài Đức rơi xuống nước, lại chưa chết.
“Bôn ba ba năm, quay đầu lại mới biết đã đến cùng. Không đường lui, lui không đường, ngừng thôi, ngừng thôi. Đừng nói hồn bay đoạn luân hồi, phách tán cũng không phải chuyện bi oán.” Mạc Ức khẽ ngâm, trong lòng làm ra quyết định.
Đứng dậy, vào nhà, tìm giấy và bút mực, Mạc Ức suy tư một hồi, nhấc bút rất nhanh viết hai phong thư. Đặt một phong thư chưa gấp lên bàn, một phong thư khác Mạc Ức cất vào trong bao, trên niêm phong viết ba chữ “Lưu Hoài Diệp”. Quay đầu nhìn người còn đang ngủ say, Mạc Ức cầm lấy phong thư đã niêm phong, nắm cây sáo trúc lại một mình ly khai nơi này.
———
“Hoàng thượng! Tri huyện Bỉnh Đông phái người đưa tới thư khẩn!” Vừa mới lâm triều còn chưa đi tới ngự thư phòng, phó tổng quản thái giám Vương Cẩm sắc mặt khác thường dẫn người đi đến trước mặt Lưu Hoài Diệp bẩm báo.
“Thư khẩn?! Mang đến cho trẫm xem xem.” Lưu Hoài Diệp lạnh nhạt hỏi một câu, chuyện gì mà lại không thông qua Văn Thư viện mà đưa thẳng đến chỗ hắn.
Lấy phong thư đệ lên từ hai tay người mang đến, nhìn thấy ba chữ viết trên phong thư, Lưu Hoài Diệp sắc mặt kinh biến, tay cầm thư bắt đầu run rẩy. Những người khác vừa thấy, lập tức kêu một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia, Lưu Hoài Diệp chỉ cảm thấy tim đập tựa như muốn thoát khỏi lồng ngực, cầm thư không yên, hắn lại không dám xem nội dung trong thư. Bước vào ngự thư phòng, Lưu Hoài Diệp ngồi xuống bình tĩnh một chút, mới lo lắng lấy thư ra. Ngay khi Lưu Hoài Diệp vì nội dung trong thư vừa muốn mừng như điên, hắn liền lập tức kinh hoảng đứng lên la lớn: “Người đâu! Chuẩn bị ngựa! Trẫm phải lập tức đi đến Bạch gia trang!” Thanh âm mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng rõ ràng.
………
Một đội người ngựa ngày đêm đi gấp canh ba giờ dần chạy tới Bạch gia trang, lúc này đám người hầu hộ vệ của Bạch gia trang cũng chẳng hề yên lặng mà căng thẳng lo lắng canh giữ ở cổng, Lam Khuyết Dương vẻ mặt sương gió hai mắt đỏ bừng đứng trên nóc nhà nhìn chăm chú vào đám người đang chạy như bay phía trước.
Có tiếng ngựa hí, mọi người tới chỗ cửa trang rồi ngừng lại, Lưu Hoài Diệp không đợi ngựa dừng, liền lập tức nhảy xuống chạy nhanh vào trang.
“Khuyết Dương! Tang Vận đâu?” Gấp rút lên đường nhiều ngày liên tục, khuôn mặt Lưu Hoài Diệp tiều tụy, môi khô nứt nẻ, thanh âm cũng dị thường khàn khàn, nhưng hắn căn bản không quan tâm, tóm lấy Lam Khuyết Dương vừa từ nóc nhà xuống liền lớn tiếng hỏi.
“Ca còn chưa trở về, hắn chỉ bảo ta ở chỗ này chờ hắn.” Lam Khuyết Dương cũng tiều tụy giống vậy, hai gò má hõm lại biểu lộ từ sau khi Mạc Ức đi hắn còn chưa một lần yên ổn ăn cơm.
“Lam Khuyết Dương! Ngươi đúng là ăn tim gấu mật báo! Cũng dám không báo cho trẫm tin tức Tang Vận, ngươi dám giấu giếm trẫm!” Lưu Hoài Diệp tức giận đối Lam Khuyết Dương chính là một quyền, sau đó đem Lam Khuyết Dương căn bản không có né tránh, trực tiếp bị đánh trên mặt đất kéo lên, “Tang Vận không sao thì thôi, nếu Tang Vận lần này lại có gì sơ xuất, trẫm nhất định lột da, hủy cốt ngươi!”
“Không cần hoàng thượng tự mình động thủ, nếu ca thực xảy ra chuyện, Khuyết Dương sẽ không sống một mình.” Ánh mắt Lam Khuyết Dương vẫn liếc về phía ngoài cửa, tựa như chưa phát hiện khóe miệng bị đánh vỡ, tâm trạng hắn tất cả đặt vào người vừa rời đi lần nữa.
“Hừ!” Lưu Hoài Diệp tức giận buông Lam Khuyết Dương ra, roi ngựa trên tay ra sức mà quật trên mặt đất, hắn bực Lam Khuyết Dương nhưng càng tức giận chính mình, chính mình không có bảo vệ tốt cho hắn, khiến hắn bị khổ đến như vậy, đến nỗi làm cho hắn có ý niệm coi thường mạng sống của mình.
“Hoàng thượng!! Người xem, kia… kia có phải Bạch chủ tử hay không?!” Trương Chính canh giữ ở ngoài cửa mơ hồ nhìn đến một thân ảnh màu trắng đi tới hướng phía này, bộ dáng đi đường cùng thân hình người nọ rất giống Bạch chủ tử, nhưng hắn không dám khẳng định, người nọ cả đầu tóc bạc, lại không có khả năng là Bạch chủ tử. Ngay khi Trương Chính đang suy đoán, lưỡng đạo thân ảnh cực nhanh chạy ra ngoài, sau đó lại có hai người nhanh chóng theo sát ngay sau.
Dừng lại, nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, Mạc Ức đầu tiên là cả kinh, sau đó liền bình tĩnh lại, không nói gì mà nhìn bốn người kia đang có vẻ mặt ngạc nhiên hoảng loạn, Mạc Ức biết bọn họ vì sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Tang… Tang Vận?” Lưu Hoài Diệp không biết dùng bao nhiêu tâm lực mới không khiến bản thân mình thất thố, nhưng hắn vẫn là không thể tin được cái mà chính mắt mình nhìn thấy, Tang Vận… Tang Vận vì sao lại cả đầu tóc bạc??!!
Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tang Vận, người nọ là người trong lòng bọn họ, nhưng bọn họ không biết, người này lại có thể biến thành cái dạng cả đầu tóc bạc, không có một sợi màu đen này; trên khuôn mặt gầy gò lộ ra sắc xanh lét; bố sam màu trắng trên người hắn có phần rộng; thảo hài () trên chân giống như mới thay, trên người mang theo hơi ẩm lộ vẻ vừa mới tắm rửa; cành cây trên tay, được một bàn tay gầy gò cầm, mà xương tay gồ lên cho bọn họ biết người này đã phi thường mỏi mệt.
“Ca… Ta cõng ngươi về.” Lam Khuyết Dương nhìn sắc mặt Bạch Tang Vận có chút không bình thường, đỡ lấy Bạch Tang Vận chuẩn bị cõng hắn trên lưng. Mà Lam Khuyết Dương lúc đó, cũng xác định thân phận người trước mặt này cho ba người còn chưa phục hồi tinh thần sau chấn động.
“Không cần, ta tự mình có thể đi.” Ngăn tay Lam Khuyết Dương, Mạc Ức thản nhiên từ chối. Dựng “gậy chống”, Mạc Ức đẩy bốn người đang chặn đường ra từng bước hướng về phía Bạch gia trang.
“Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp một phen kéo Bạch Tang Vận, sau đó liền đem người ôm ngang lên.
“Thả ta xuống!” Mạc Ức tức giận nhìn Lưu Hoài Diệp, trên mặt bình tĩnh mang theo vẻ chán ghét rõ ràng.
“Ta ôm ngươi đi vào.” Lưu Hoài Diệp ôm chặt Bạch Tang Vận đang giãy dụa liền đi tới sơn trang, kinh hãi thấy người trong lòng thân thể vô cùng nhẹ.
“Trang… Trang chủ…” Nhìn thấy người được ôm vào, người trong Bạch gia trang kích động, nghi hoặc, thương tâm mà đều kêu lên.
Mạc Ức thản nhiên cười cười với bọn họ, sau đó bắt đầu ho khan.
Chú thích
() kiếp triệu: điềm báo tai kiếp ↑
() chí: nốt ruồi ↑
() thí: rắm >o
() thảo hài: giày rơm ↑