Phản ứng phụ của hóa trị tới ngay hôm sau.
Là cảm giác mệt mỏi vô cùng, toàn thân không còn sức lực, bình thường một tay Kiều Vi cầm hộp đàn rất bình thường, hôm nay không chú ý, thiếu chút làm rơi hộp đàn. Cô vội dùng tay còn lại đỡ lấy, lúc này mới cầm chắc.
"Chị ơi?" Cậu bé chớp mắt.
Kiều Vi hoàn hồn, kéo bài Ngôi sao nhỏ, là bài đa số bọn trẻ đều thích.
Cậu bé kéo ghế qua ngồi dưới ánh mặt trời, ngân nga theo.
Cánh tay run rẩy, hoặc là vì khúc nhạc quá đơn giản, Kiều Vi có cảm giác tuy mình ở phòng bệnh nhưng tinh thần không biết đã bay đi đâu, cứ cảm thấy bản thân đang ở trong mơ, xung quanh đều là sương mù.
Chỉ có trái tim đập thình thịch đang nhắc nhở cô mọi thứ đều chân thật.
Cố gắng kéo xong một bài, cô không nhịn được, buông đàn xuống rồi che miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Đỡ ván gỗ trong toilet, cô cúi người nôn khan, thứ ghê tởm ấy như thủy triều vọt ra.
Kiều Vi không còn sức lực. Hai chân cô rất mềm, thậm chí không đứng vững, chỉ có chút ý chí cuối cùng giúp cô không ngồi xổm xuống.
Lúc ho, cơ thể như không còn của chính mình.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên có cảm giác sống lưng được ai đó nhẹ nhàng vỗ trấn an.
Nôn khan dừng lại, bên tai cứ ong ong, Kiều Vi không nghe rõ gì cả, trước mắt cũng mơ hồ.
Cô tốn chút thời gian mới tỉnh táo lại, cầm khăn lau miệng, quay đầu.
Là mẹ của A Sinh.
"A Sinh nói cô cứ ho mãi, bảo tôi vào xem." Cô đưa cho cô chai nước đã mở nắp, "Súc miệng đi."
Kiều Vi muốn cảm ơn, nhưng dây thanh quản như bị đứt, nhất thời không nói được gì.
"Lần đầu hóa trị đều như thế, không sao đâu, phản ứng phụ sẽ bớt dần." Người phụ nữ an ủi, "A Sinh của chúng tôi cũng vậy."
Người mẹ trẻ không nói nhiều. Thật ra đây là một quá trình lặp đi lặp lại, không chờ cơ thể thích nghe, đợt hóa trị tiếp theo lại đến. Điểm khác biệt chính là bệnh nhân sẽ dần làm quen.
Kiều Vi vực dậy tinh thần, mặt vẫn còn hồng hồng, nước vào miệng hơi tanh mặn.
Cô cố gắng bỏ qua cảm giác này, trực tiếp nuốt xuống, có lẽ dòng nước lạnh lẽo xoa dịu yết hầu, cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Kiều Vi cảm ơn, ra ngoài thì thấy cậu bé đang trông mong ngồi xổm trước cửa toilet.
"Chị!" Cậu bé chạy theo, chia sẻ, "Lần trước mẹ em mua cà chua bi cho em ăn, ăn rồi sẽ không khó chịu nữa."
"Ừ, để chị thử xem." Kiều Vi dừng bước gật đầu, đồng ý.
"Thật ra mỗi lần vào thuốc xong em cũng rất khó chịu." Cậu bé bỏ tay vào lòng bàn tay của cô, như muốn an ủi. Quay đầu nhìn mẹ đang lấy thuốc, cậu bé lặng lẽ thì thầm bên tai cô, "Nhưng chỉ cần em nói khó chịu, mẹ sẽ khóc, cho nên bây giờ em không nói nữa."
Tay trái Kiều Vi cầm chai nước còn dư, tay phải nắm tay cậu bé.
A Sinh là cậu bé ngoan.
Kiều Vi đã không nhớ cô ở tuổi này thường ngày hay làm gì, nhưng dù thế nào, cô vẫn may mắn hơn A Sinh.
Thời điểm những đứa trẻ khác còn cần phụ huynh chạy theo sau đút cơm, nó đã phải chịu đựng đau khổ bệnh tật mang đến, mỗi ngày làm bạn với giường bệnh, hơn nữa còn phải làm quen.
Về phòng bệnh, bà cụ cách vách chỉnh âm lượng TV nhỏ lại, nhắc nhở cô: "Tiểu Kiều, cháu vừa có di động."
Kiều Vi lấy di động dưới gối ra, là Quý Viên gọi.
- Vi Vi, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy, không có ở chung cư, tớ tới quán bar hỏi ban nhạc, bọn họ cũng nói không thấy cậu.
Cùng kỳ nghỉ của trường, đã mấy ngày rồi Kiều Vi không liên lạc với Quý Viên.
Kiều Vi nhắn tin trả lời cô ấy, bên kia lập tức trả lời.
- Trời ạ, cậu còn không trả lời, tớ sẽ đi báo công an cậu mất tích đấy!
Nhắn tới đây, Quý Viên đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
- Vi Vi, chắc không phải cậu và anh chàng ca sĩ hôm đó đi hưởng thụ thế giới của hai người đấy chứ!
Kiều Vi có thể tìm cớ xin nghỉ với giảng viên, nhưng với Quý Viên thì không thể, hai người cùng nhau lớn lên, cô ấy quá hiểu cô, dù tìm cớ gì cũng có sơ hở. Huống hồ cô đột nhiên nhập viện, sau này có khả năng vẫn sẽ tiếp diễn, chỉ nhìn sức khỏe của cô, Quý Viên sớm muộn gì cũng biết chân tướng.
Học kỳ sau Quý Viên chắc là tốt nghiệp rồi.
Lăng Lâm định ra nước ngoài, Quý Viên định đi cùng, gần đây cô ấy bận tới sứt đầu mẻ trán. Trong giai đoạn quan trọng của cuộc đời này, Kiều Vi thật sự không muốn nói ra bệnh tình của mình khiến cô ấy phân tâm.
Hơn nữa biết trễ một ngày thì ít đau lòng một ngày.
Cô suy nghĩ một lát, đắn đo cách dùng từ, xác định không có sơ hở mới nhắn đi.
Cô nói với Quý Viên mình đi du lịch, mấy ngày nữa sẽ về.
Trong tin nhắn có nói có người đi cùng, cố ý không nhắc tới Hoắc Hào Chi. Tin nhắn thế này Quý Viên chắc sẽ suy đoán cô đang ngầm thừa nhận hai người đi cùng.
...
Kiều Vi uống thuốc, vốn định đọc sách một lát, ai ngờ mới ngồi mấy phút lại cảm giác tiếng TV ngày càng xa, mí mắt mệt mỏi sụp xuống.
Tiểu Sinh xem xong một tập hoạt hình, quay đầu lại, phát hiện Kiều Vi đã ngủ.
Đây là tác dụng phụ thường thấy nhất của hóa trị, buồn ngủ.
Cậu bé tắt TV, cẩn thận từ đuôi giường Kiều Vi trượt xuống, đang định đi lấy đồ chơi, đột nhiên thấy ở cửa xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Lại gặp người quen, cậu bé hưng phấn, ngửa đầu gọi: "Anh trai mặt đen!"
Mặt Hoắc Hào Chi lập tức tối sầm.
Mẹ Tiểu Sinh chưa từng gặp Hoắc Hào Chi, vừa nghe con trai mình đặt nickname cho người ta, vội chạy tới kéo nó ra sau, nghiêm túc xin lỗi: "Xin hỏi cậu tìm ai?"
"Mẹ, anh ấy là bạn của chị Kiều." Tiểu Sinh hoạt bát đáp.
Kiều Vi ngủ dễ tỉnh, âm lượng như vậy nếu là thường ngày cô sớm đã tỉnh, nhưng hôm nay cô vẫn dựa vào cửa sổ, nằm không nhúc nhích.
Hoắc Hào Chi quan sát hồi lâu mới nhẹ nhàng đi đến trước giường, kéo chăn đắp cho cô.
Kiều Vi rất gầy, đồ bệnh nhân của bệnh viện mặc trên người cô trông rất thùng thình. Da cô trắng nõn, dưới ánh nắng thậm chí có thể thấy rõ lông tơ rất nhỏ trên mặt cô. Cung mày bất an nhíu lại, cơ thể cô hình như khó chịu, nhưng dù ở trong mơ cũng lặng lẽ chịu đựng.
Hoắc Hào Chi tuấn tú, vóc dáng cũng cao, nhìn qua rất xứng đôi với Kiều Vi.
Mẹ Tiểu Sinh tưởng anh là bạn trai của Kiều Vi nên nói: "Tôi thấy sáng nay cô ấy rất mệt, vừa mới hóa trị đương nhiên sẽ không ăn uống được, nếu cậu có thời gian thì đưa cô ấy ra ngoài ăn gì ngon đi."
"Hóa trị? Khi nào?" Hoắc Hào Chi quay đầu, nhíu mày hỏi.
Nhận ra bản thân hình như đã đoán sai, mẹ của Tiểu Sinh kinh ngạc nhiên nhìn Kiều Vi.
Bà cụ ở cách vách đã gặp Hoắc Hào Chi một lần, theo bản năng nhiều lời: "Mới tối qua, tới tận chín giờ tối mới xong."
Tim Hoắc Hào Chi đập thình thịch, chín giờ tối hôm qua anh còn trong buổi tiệc của Nghiêm Khôn.
Hóa trị.
Chỉ nghe tới danh từ này cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Một mình Kiều Vi làm hóa trị.
Chỉ nghĩ đến đây, Hoắc Hào Chi lập tức áy náy, từ thể xác đến tinh thần đều khó chịu.
Anh vụng về chỉnh chăn cho Kiều Vi, kéo ghế tới đầu giường, giúp cô chắn ánh sáng mặt trời, để cô ngủ ngon hơn một chút.
Hơi thở của Kiều Vi rất nhẹ, cần cúi đầu mới có thể nghe được tiếng.
Nghiêm Khôn gọi mấy cuộc điện thoại tới, di động rung quá ồn, Hoắc Hào Chi trực tiếp tắt máy.
Khoảnh khắc đó, ngay cả chuyện Hoắc Trọng Anh gặp xui xẻ cũng không thể khiến anh vui lên.
Cảm giác này cứ như trên thế giới chỉ còn một chiến hào cuối cùng, trong chiến hào đó chỉ có hai binh lính là Kiều Vi và anh.
Anh không đành lòng nhìn Kiều Vi một mình chống chọi, nếu anh cũng bỏ trốn, Kiều Vi thật sự chỉ còn lại một mình.
Y tá tới mấy lần, theo lời dặn của bác sĩ cần bổ sung nước cho Kiều Vi, thay bình truyền dịch, Kiều Vi lại không hề hay biết, cũng không tỉnh lại.
Nhìn đến túi nước thứ ba, Hoắc Hào Chi chán nản ngửa đầu dựa vào lưng ghế.
Đã qua giờ dùng bữa trưa, nhưng hôm nay anh không hề muốn ăn, không biết khi nào Kiều Vi mới tỉnh.
Bắt đầu có cảm giác thèm thuốc, không chịu được, anh dứt khoát ra ngoài, lúc trở về, phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người.
Là con dâu của bà cụ kia, hôm nay con trai bà cụ tăng ca, chỉ có thể bảo chị ta tới đây.
Con dâu của bà cụ là người nói nhiều.
"Thành tích của Sơn Sơn ngày càng kém, một mình nó ở nhà còn đang chờ con về nó dạy làm bài tập!" Người phụ nữ mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, thúc giục bà cụ ăn mau một chút.
Người mắc bệnh ung thư sau khi làm hóa trị thường không có khẩu vị, nếu ép ăn quá nhanh hoặc nhiều thì phản ứng buồn nôn sẽ càng mạnh.
Người con dâu này hơi mập, nhìn qua cứ tưởng hiền lành thành thật, ai ngờ lại là người như vậy.
Mẹ của Tiểu Sinh không nhịn được, lên tiếng giúp đỡ: "Lát nữa tôi cũng phải đi rửa hộp cơm, có thể rửa giúp bà ấy, nếu chị bận thì chị đi trước đi."
Chị ta liếc một cái, hừ lạnh: "Tôi phải mang hộp cơm về, mai còn dùng tới."
"Ăn cơm nhanh không tốt, phải ăn chậm nhai kỹ." Mẹ Tiểu Sinh kiên nhẫn nói, "Hơn nữa bệnh nhân không thể ăn thịt xông khói, bác sĩ đã dặn thế."
"Chị nói thế cứ như tôi cố tình làm khó bà ấy vậy." Người phụ nữ tức giận, "Liên quan gì tới chị? Chị có biết vì lo cho bà ấy, thời gian đi kiếm tiền nuôi con tôi còn không có, lấy đâu thời gian đi chợ mua thịt tươi? Chúng tôi ăn được còn bà ấy không ăn được à? Vậy sau này tôi không làm mấy việc tốn công vô ích này nữa, đỡ phải làm trâu làm ngựa còn bị người ta mắng."
Người phụ nữ tức giận ném hộp cơm xuống đất, Tiểu Sinh sợ tới mức ôm tay mẹ, ngay cả Kiều Vi đang ngủ cũng giật mình run rẩy.
Cô run lên, tay cũng di động, ngay cả kim truyền tĩnh mạch gần như bị trượt sai vị trí, nước thuốc thấm ra, trên cổ tay mảnh khảnh trướng lên một khối phồng khiến người nhìn phải rợn sống lưng.