Hóa trị có thể bắt đầu sau khi chụp X-quang xác định buồng tiêm truyền dịch đã đặt đúng vị trí. Nếu cuộc đời có thể tua nhanh, Kiều Vi thật sự hi vọng đợt hóa trị lần này có thể tua nhanh hai mươi lần.
Có lẽ cơ thể có bản năng ghi nhớ, hóa trị được lên lịch vào buổi chiều, nhưng nhớ lại phản ứng phụ khi hóa trị lần đầu, bữa sáng chưa kịp ăn cô đã nôn mửa, toàn thân không còn sức lực.
"Vi Vi, uống thuốc đi." Hoắc Hào Chi rót nước, ở phía sau nhắc nhở.
Đó là thuốc chống buồn nôn, là thuốc ức chế thần kinh phó giao cảm, uống vào sẽ chóng mặt mờ mắt, Kiều Vi không muốn uống.
Nhưng Hoắc Hào Chi đã đưa thuốc tới bên môi cô, cô chỉ có thể nhắm mắt nuốt xuống.
"Anh ở đây cả ngày không buồn à?" Kiều Vi đỡ mép giường ngồi dậy, anh đỡ lưng cô, đưa cho cô ly nước ấm.
"Không buồn."
"Nói dối."
"Ừ, tôi nói dối đấy." Hoắc Hào Chi mặt không đỏ tim không đập loạn nhịp, ngửa đầu uống nửa ly nước còn lại của Kiều Vi, "Em hôn tôi một cái sẽ không buồn nữa."
Kiều Vi bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho choáng váng, sững sờ một lúc lâu mới quay đầu đi: "Đồ không biết xấu hổ."
Vành tai trắng nõn hình như hơi ửng đỏ.
Để chăm sóc Kiều Vi, nhiệt độ trong phòng chỉnh ở mức rất cao, dù có nóng hay không Hoắc Hào Chi đều vui.
Anh làm mọi thứ đều theo tâm trạng, thường sẽ không gò bó bản thân với các quy tắc, lập tức thò qua gần tai cô.
Tai Kiều Vi rất nhạy cảm, nụ hôn ấy vừa đáp xuống như bật lửa đốt da thịt, một vùng bắt đầu bỏng cháy.
Cô kinh ngạc quay đầu, tức giận muốn đánh người, mới giơ tay lại bị Hoắc Hào Chi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một tay bị giữ, đổi sang tay trái, lần này còn cách khá xa đã bị Hoắc Hào Chi cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay.
Tay trái Kiều Vi dừng giữa không trung, sửng sốt rất lâu vẫn không có phản ứng. Hoắc Hào Chi thấy cô nâng mệt, tay phải nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt xuống.
Nốt ruồi nhỏ màu nâu bên khóe miệng hình như cũng đang cười nhạo cô.
"Em xem, không đáng sợ như em nghĩ đúng không?" Thái độ anh rất nghiêm túc, cứ như hành động vừa rồi thật sự chỉ để giúp cô vực dậy tinh thần.
Người này cuồng hôn à? Sao lại không biết thẹn thùng đến thế?
"Hoắc Hào Chi, anh không thể như vậy."
Kiều Vi vốn da mặt mỏng, cô đỡ giường ngồi thẳng, định nói chuyện đàng hoàng với anh.
Nhưng Hoắc Hào Chi cũng không định nghe cô thuyết giáo, trực tiếp dỗ dành: "Tôi biết, phải trưng cầu ý kiến của em trước đúng không?"
Câu này Kiều Vi cảm thấy đúng, nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô mơ màng gật đầu, lại nghe anh nói: "Có điều tôi cũng có điều kiện."
Kiều Vi muốn bịt tai lại. Người này sao chỉ biết cợt nhả với cò kè mặc cả thế?
Hoắc Hào Chi chỉ hộp giữ nhiệt bên cạnh: "Em ăn một chút, tôi sẽ hứa với em."
Đồ ăn trong hộp được trang trí đẹp mắt, Kiều Vi chống lại phản ứng sinh lý, cố gắng nhai nuốt, hàng lông mày thanh tú cau lại, rõ ràng là một bữa ăn ngon lành lại biến thành dày vò, người nhìn cũng phải khó chịu.
Hoắc Hào Chi trò chuyện với cô một lúc, phát hiện không có tác dụng, chỉ đành lấy ipad tới, bấm bấm.
"Quý Viên nói muốn nhờ em xem tiến độ luyện tập của cô ấy, xem không?"
Tuy là hỏi ý kiến nhưng Hoắc Hào Chi vừa dứt lời đã đưa ipad kết nối video cho cô.
Bên này không mở camera, bọn họ không nhìn thấy Kiều Vi, Kiều Vi cũng không muốn cho mọi người thấy dáng vẻ mình lúc này.
Màn hình đong đưa một hồi mới dừng, đối diện là sân khấu quán bar, Từ Tây Bốc ôm guitar lùi hai bước, kéo một người ngoài màn hình vào.
"Chị Vi Vi, chị khuyên tên nhóc này đi, không chịu tập luyện đàng hoàng, cả ngày cứ hỏi chị nằm viện ở đâu."
Viên Luật Thư đã chững chạc hơn thời điểm cô gặp ở Hào Sơn, cậu ấy bằng tuổi Từ Tây Bốc, rõ ràng đều là trẻ con nhưng từ gương mặt đã có thể nhìn ra dáng vẻ của người lớn.
Nhận ra Kiều Vi đang ở bên màn hình nhìn mình, cậu bé có hơi không được tự nhiên, đầu ngón tay vô thức lướt qua cây bass phát ra âm trầm. Cậu vội giơ tay đè lại, gọi một tiếng: "Chị Vi Vi."
Cách xưng hô này nói là gọi theo Từ Tây Bốc.
Có vẻ thân thiết hơn nhiều.
Thời gian cuối cùng chị gái về quê dưỡng bệnh, lúc nằm trên giường đã kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện thành phố G. Kiều Vi là người bạn tốt nhất của chị ấy, chỗ nào cũng tốt, tính cách rất hòa thuận, rất dịu dàng. Tuy chưa bao giờ gặp nhau nhưng trong tiềm thức từ lúc đó cậu đã quen cô.
Kiều Vi muốn trả lời, có điều ở bên kia hình như không nghe thấy tiếng của cô.
"Vi Vi!" Quý Viên hôn vào màn hình một cái, "Gần đây bọn tớ tập luyện tốt lắm, đêm qua biểu diễn còn có người ngỏ lời mời với chúng ta, chờ cậu xuất viện chúng ta sẽ cùng đi."
"Viên Luật Thư!" Từ Tây Bốc hắng giọng gọi, "Sao cậu cứ nhìn chằm chằm màn hình thế hả? Sắp bắt đầu rồi, mau đứng vào vị trí đi!"
Từ Tây Bốc thô bạo kéo Viên Luật Thư vào vị trí.
Gần mực thì đen, tính cách tiểu bá vương của Từ Tây Bốc thật ra có nét tương tự Hoắc Hào Chi. Cũng may Viên Luật Thư không nói nhiều, không so đo với cậu ta.
...
Xem mọi người diễn hại, Kiều Vi vô thức cười rộ. Lúc đầu cô còn lo bọn họ còn trẻ tuổi, tính cách lại quá khác biệt sẽ không thể hòa hợp với nhau, nhưng thì ra lúc không có cô, mọi người đã trở nên thân thiết.
Nhìn họ tràn ngập năng lượng, cô cũng được tiếp thêm sức mạnh.
Khi tất cả âm thanh biến mất, phần dạo đầu của organ vang lên.
Ca sĩ lần này là Từ Tây Bốc, thật ra kỹ năng ca hát của cậu ta kém Hoắc Hào Chi một chút nhưng thắng ở giọng ca trẻ trung, năng lượng và nhiệt tình đều đủ cả.
Kiều Vi mới nghe một chút đã có xác nhận, nghiêng đầu hỏi anh: "Đây là thánh ca à?"
"Ừ."
Kiều Vi kinh ngạc: "Sao anh lại nghĩ đến việc phối thánh ca thành thể loại nhạc này?"
"Không phải tôi, là bà nội." Hoắc Hào Chi kể," Là bà nội chủ động muốn hỗ trợ."
Tuy biết là dính hào quang của Hoắc Hào Chi nhưng Kiều Vi vẫn bất ngờ.
Là nhạc sĩ âm nhạc cổ điển, với trình độ của bà Tống, thuận tay viết ra bản nhạc nào cũng đều có thể oanh động, chưa kể lần này bà lại cải biên rock and roll cho mấy đứa nhỏ.
Nếu một ngày nào đó bài nhạc này xuất hiện trên TV, khi xem tên người sáng tác, e rằng mọi người đều sẽ bị sốc.
Thơ ca về thượng đế cùng pop rock, tiết tấu mạnh mẽ của nhạc cụ rock mang đến sức mạnh tuyệt vời cho bài hát, lời ca lại mang nét tinh tế như một bài thơ. Tác phẩm không hề khiến người nghe cảm thấy xáo trộn, ngược lại nó trời sinh vốn nên như vậy.
Từ Tây Bốc gãy nhẹ guitar một cái, nhắm mắt hát: "Hold closely, to his side. With love each new day."
...
Nhờ rock and roll, bài hát ngập tràn niềm vui và sức sống. Bức tranh từ từ mở ra, là màu xanh um của khu rừng, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai ló dạng, những đốm sáng và bóng tối đầy hạt sạn, linh thiêng và mềm mại.
Chúa ban cho con người tình yêu và quyền năng, điều này giống như một lời an ủi lòng người nghe hơn là tiếng hát.
"He will make a way......He will make a way."
Kiều Vi thưởng thức mỗi một câu trong bài hát, đột nhiên hỏi anh: "Bà Tống biết tôi bị bệnh sao?"
So với câu hỏi, nó càng giống một câu khẳng định.
Hoắc Hào Chi gật đầu.
Kiều Vi sững sờ một lúc lâu, thở dài: "Hoắc Hào Chi, bà nội của anh tốt thật."
"Ừ, cũng có thể là bà nội của em."
...
Trong các loại thuốc dùng trong hóa trị hôm đó, bác sĩ kê thêm nước muối sinh lý pha loãng cho Kiều Vi, tuy lượng thuốc tăng nhưng đau đớn lại ít hơn lần trước.
Hoắc Hào Chi được nằm trên chiếc giường gấp bé xíu như mong ước, nghiêng người nhìn cô.
Vào thuốc hai tiếng, trán Kiều Vi ướt đẫm mồ hôi, tay nắm chặt góc chăn, có lẽ do vẫn còn đau, lông mày cô vẫn luôn nhăn lại, cánh môi khô khốc.
Truyền thuốc dự kiến kéo dài tới nửa đêm, anh không dám gọi cô dậy uống thuốc, cũng không dám dùng tăm bông lau môi cô, sợ cô tỉnh lại sẽ càng khó chịu.
Đúng lúc này di động sáng lên, số điện thoại trên màn hình là dãy số gọi từ đế đô.
"Cậu Hoắc, việc lần trước ngài bảo tôi điều tra đã có manh mối..."
Mấy ngày về đế đô, Hoắc Hào Chi đã nhờ người tìm kiếm tung tích của ba Kiều Vi.
Kiều Vi bị bệnh, cô ấy rất nhớ ba của mình. Tuy Hoắc Hào Chi chưa từng cảm nhận tình cảm cha con thắm thiết như vậy nhưng nghĩ tới những lúc cô đau đớn có chịu, anh muốn giúp cô hoàn thành nguyện vọng, làm cô vui lên một chút.
Theo mọi người được biết, sau khi ly hôn và giải nghệ, Lê Trầm Dật đã ra nước ngoài. Nói cho cùng, những người làm trong nghệ thuật thường bất cần và thích tự do. Còn về việc ông ấy đi đâu thì không ai tìm hiểu.
Nhưng Hoắc Hào Chi không khỏi thắc mắc, cho dù ra nước ngoài, qua bao nhiêu năm cũng không thể không về nước. Nếu có con gái xinh như Kiều Vi, anh ước gì mỗi ngày đều dẫn cô theo bên cạnh.
Huống hồ với tình cảm Kiều Vi dành cho ba mình, nghĩ thế nào Hoắc Hào Chi cũng đều cảm thấy đối phương không thể là người vô tình.
Bên kia làm việc mau lẹ, Hoắc Hào Chi mới về thành phố G hai ngày, bên đó đã tra ra kết quả.
Anh ra ngoài, mới bảo người ở đầu bên kia nói tiếp: "Sao hả?"
...
Nhưng lần này, càng nghe, Hoắc Hào Chi càng cau mày.
Sau khi cúp máy, anh ngây ngốc đỡ khung cửa quay lại nhìn.
Kiều Vi rất gầy, nằm thở yếu ớt trên giường bệnh, cẩn thận nhìn mới có thể thấy lồng ngực cô lên xuống.
...
Hóa trị kết thúc, Kiều Vi lại quay về trạng thái như trước.
Tế bào máu giảm, đầu óc nặng nề, tay chân mệt mỏi, mỗi phút mỗi giây đều đau đớn.
Sáng hôm nay sau khi lấy máu, mẹ của Quý Viên tới đưa canh gà.
Có thể sinh được đứa con gái như vòi nước, mẹ của Quý Viên cũng không khác mấy, vừa thấy Kiều Vi khó khăn nuốt xuống, sống mũi lại bắt đầu lên men, bà chỉ biết quay người đi lau nước mắt.
Mùi canh trong miệng khác biệt như trời với đất so với bình thường, vừa tanh vừa mặn, Kiều Vi đương nhiên biết đây là tác dụng phụ của thuốc.
"Dì, con không sao." Cô thở dài cười rộ, đưa hộp khăn giấy qua, "Sao dì giống Quý Viên vậy? Mở vòi nước ra là không đóng lại được."
"Con thật sự không nói với mẹ con sao? Chuyện lớn như vậy sao một mình con chịu đựng được chứ..."
Kiều Vi sửng sốt, đặt thìa canh xuống: "Không phải dì không biết, mẹ con... Bà ấy bận lắm, kể bà ấy nghe cũng vô ích."
Với tính độc đoán chuyên quyền của mẹ Kiều, bà ấy chắc chắn sẽ chuyển Kiều Vi tới bệnh viện tốt nhất, nhờ người chăm sóc, sau đó vẫn không bớt thời gian tới thăm cô.
Bao nhiêu năm qua, kỳ thật mẹ Kiều chưa từng bạc đãi cô, nhưng thứ bà ấy cho lại không phải điều Kiều Vi muốn.
Cô thà cắt đứt mọi liên lạc không gây thêm phiền phức cho người ta, người ta cũng không cần thương hại cô, mọi người đều thoải mái.
"Đứa bé này sao lại quật cường thế, giống hệt ba con vậy..."
Mẹ Quý Viên nghẹn ngào cúi đầu, cố gắng lau khô nước mắt, lặng lẽ gọt táo.
Táo được cắt từng miếng đặt trên đĩa, bụng Kiều Vi quay cuồng, không muốn ăn.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận thăm dò: "Dì, ba con... Mấy năm nay ông ấy thật sự không liên lạc với chú và dì sao?"
"Không có."
Người phụ nữ hoảng loạn lau khô nước mắt, cầm hộp giữ nhiệt đứng dậy đi rửa.
...
Ngày tháng ở bệnh viện vừa buồn tẻ vừa nhạt nhẽo.
Xem TV, di động quá lâu sẽ đau đầu, thậm chí sau khi uống thuốc cũng không thể đọc chữ nhỏ trên màn hình. Thứ duy nhất có thể giúp giải tỏa tâm trạng chính là nhạc cụ trong phòng.
Âm sắc của violin hơi cao, dễ ảnh hưởng tới phòng bên cạnh, những lúc không thể ra ngoài, Kiều Vi chỉ biết ôm cây đàn guitar không cắm điện luyện tập, Hoắc Hào Chi ở bên hướng dẫn.
Kiều Vi tập một lát, nhìn bầu trời u ám bên ngoài, cằm gác lên tay dựa vào guitar, than thở: " Mùa đông dài quá."
Không phải sao, lần đầu Kiều Vi tới đây, cây cối trong bệnh viện đã rụng lá gần hết, đến giờ vẫn chưa thấy chút dấu hiệu nảy mầm.
Bầu trời xám xịt bên ngoài như bị sương mù che phủ, một vài con chim bay ngang qua.
Lần trước Kiều Vi bị cảm thấy sự dọa bác sĩ một phen, ai cũng sợ cô lại cảm lạnh, bởi vậy dặn cô cố gắng chỉ đi lại gần bệnh viện, đừng đến những nơi đông người, cũng đừng đi quá xa.
Nhưng cứ buồn bực thế này cũng không phải cách.
"Vi Vi, tôi dẫn em ra ngoài chơi nhé."
Hoắc Hào Chi bỗng nổi hứng, quay đầu mới phát hiện Kiều Vi đã dựa vào guitar thiếp đi.
Cảm đêm qua đau dạ dày nên không ngủ yên, cũng không biết cô buồn ngủ cỡ nào, tư thế như vậy mà cũng ngủ được.
Trái tim tan chảy như ngâm trong nước, ngâm đến mềm nhũn.
Tự tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc, đầu ngón tay vừa chạm vào, hai sợi tóc rơi xuống.
Tay Hoắc Hào Chi cứng đờ, ngay sau đó lập tức khom người nhặt chúng lên.
Tóc Kiều Vi vừa đen vừa dài, là mái tóc đẹp nhất anh từng thấy.
Nhặt xong vẫn chưa thôi, anh cẩn thận tìm trên khăn trải giường và dưới đất, chắc chắn không còn, anh mới đứng dậy, đúng lúc này di động của Kiều Vi đổ chuông.
Cô bị đánh thức, tay theo phản xạ sờ dưới đầu gối.
Hoắc Hào Chi sợ bị nhìn thấy, như tên trộm lén nhét tóc vào trong túi.
Cũng may Kiều Vi không chú ý tới hành động khác thường của anh, bắt máy.
Hoắc Hào Chi định ra ngoài, nhưng vừa nghe tới cái tên Tịch Việt, anh lập tức đề cao cảnh giác, dừng bước, quay lại.
"... Hôm đó nhà có tổ chức tiệc tất niên, em về ăn cơm với gia đình một bữa rồi anh đưa em về được không?"
Kiều Vi dụi mắt, mở lịch ra xem.
Bệnh viện không có không khí náo nhiệt, vừa nghe Tịch Việt nhắc tới tất niên, cô mới nhận ra tết sắp đến rồi.
Kiều Vi do dự, còn chưa kịp trả lời, có điều dưỡng đẩy cửa đi vào: "Kiều Vi, tôi tới lấy máu mao mạch."
Tiếng cô ấy vốn không lớn nhưng ở phòng bệnh trống trải lại trở nên vô cùng rõ ràng.
"Vi Vi, em ở bệnh viện sao?"
Kiều Vi không biết nói dối, lúc này không biết trả lời ra sao, chỉ đáp vâng cho có lệ.
"Em bệnh gì vậy?" Tịch Việt nôn nóng hỏi.
Từ nhỏ Kiều Vi đã có tính chuyện gì cũng ôm trong bụng, lần trước ở thành phố Y, nếu tài xế không báo với anh, anh có lẽ cũng không biết.
"Ở bệnh viện nào? Anh lập tức qua đó." Nói rồi, Tịch Việt lập tức cầm áo khoác đứng dậy.
Nghe tiếng ghế di động, Kiều Vi vội nói: "Em không sao..."
Vứt hết câu, di động bị người đàn ông bên cạnh giật lấy.
Hoắc Hào Chi nói thẳng: "Tôi đang ở đây, anh không cần qua đâu."
Giọng anh thô lỗ, đôi khi có thể chọc người ta tức điên.
Tịch Việt cố giữ bình tĩnh, ngừng hai giây, trịnh trọng nói với anh: "Hào Chi, Vi Vi là em gái của tôi, tôi có quyền biết tình hình của em ấy, hai người đang ở đâu, tôi lập tức qua đó."
"Chỉ vậy sao?" Nghe như Hoắc Hào Chi thuận miệng hỏi lại, nhưng bên trong lại chứa rất nhiều thâm ý.
Kiều Vi chỉ là em gái?
Anh ta chỉ muốn biết tình hình của cô?
...
Tịch Việt không muốn tiếp tục chơi trò đoán già đoán non với Hoắc Hào Chi nữa, sức khỏe Kiều Vi luôn không tốt, bây giờ nhớ lại hôm gặp nhau ở quán cafe, sắc mặt cô cũng không đúng lắm.
Giọng Tịch Việt càng nặng nề: "Hào Chi, anh chỉ cần..."
Còn chưa hết câu, Hoắc Hào Chi đã cúp máy.
"Anh như vậy anh ấy sẽ không bỏ qua." Kiều Vi cúi đầu thở dài.
Hoắc Hào Chi mặc kệ.
Bao nhiêu năm Tịch Việt chưa từng bị chọc giận thế này, anh thở dốc, giơ tay nới lỏng cà vạt.
Cùng sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, đối với anh Kiều Vi là người thân quan trọng như ba mình, nhưng không biết từ khi nào, đối với Kiều Vi Hoắc Hào Chi đã quan trọng hơn anh nữa, thậm chí ngay lúc bị bệnh phải nằm bệnh viện, từ đầu đến cuối cô đều không định nói với anh một tiếng.
Lâm Khả Du buông dao nĩa, lặng lẽ quan sát Tịch Việt.
Mặt mày kiên định, hai mắt sâu thẳm, nếu ở đế đô cũng là người đàn ông số một số hai.
Đồ ăn mới được mang lên nhưng cô đã không còn tâm trạng nữa.
Nghe được vài câu đối thoại, cô đoán được người đàn trước mặt đang cãi nhau với người đàn ông khác vì Kiều Vi.
Từ khi đến thành phố G, chuyện của Kiều Vi và Tịch Việt cô đã nghe nói không phải một ngày hai ngày.
Trong lòng anh, em gái Kiều Vi kia chắc chắn quan trọng hơn cô.
Đây là việc hết sức rõ ràng.
Cho dù ăn cơm cùng cô, điều anh nhớ không phải là làm thế nào để dỗ cô vui, mà là phải làm sao mới mời được cô em gái ốm yếu kia về nhà ăn cơm tất niên.
Quen nhau đã lâu, cô chưa từng thấy anh nhiệt tình như vậy.
Anh chu toàn mọi thứ, phong độ hơn người, đối với ai cũng không ngoại lệ, cô cũng chưa bao giờ là người đặc biệt.
Có khoảnh khắc cô thật sự muốn hỏi anh xem lời đồn kia rốt cuộc là thật hay giả, nhưng lời tới bên miệng, cô lại nuốt xuống.
Cô không dám hỏi.
Cô sợ hỏi rồi, ngược lại sẽ cho anh dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Người là do cô chọn, ba mẹ, chị em bạn bè, không có ai không khen mắt nhìn của cô, cô không thể tự tay kết thúc tất cả.