Tiểu Tường Vi

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh đoán sau khi chút quyền lực cuối cùng cũng bị cướp đi, Hoắc Trọng Anh đang lo lắng cỡ nào.

Trước khi quyết định hợp tác với Hoàn Hải, Hoắc Hào Chi đã biết hắn sẽ không bỏ qua, đã đề phòng mọi thứ, nhưng anh hoàn toàn không ngờ Hoắc Trọng Anh sẽ lựa chọn cách ngu xuẩn như vậy.

Kế hoạch đơn giản thô bạo, vụng về nhưng rõ ràng.

Xảy ra chuyện như vậy sẽ khiến ba Hoắc hết sức tức giận, không tiếc mọi giá mà đưa Hoắc Hào Chi từ gièm pha trở về.

Trước giờ ông già chỉ chú trọng kết quả, không quan tâm quá trình, ví dụ như việc Hoắc Trọng Anh bị đá khỏi công ty, cho dù là thành quả của con trai út, ông cũng chỉ nghĩ do con trai cả vô dụng, bị người ta đùa giỡn.

Mâu thuẫn này đã xác định không thể điều hòa, hai cha con đều là người cố chấp, ba Hoắc không thể thay đổi suy nghĩ, Hoắc Hào Chi cũng không thể vì gièm pha mà từ bỏ ban nhạc, hắn đã bắt được điểm này, muốn họ hoàn toàn trở mặt với nhau.

Lăng Lâm ở cục cảnh sát nôn mấy lần, đêm đó được đưa tới bệnh viện, cũng may quá mấy lần trị liệu, tình hình nhanh chóng ổn định lại.

Hoắc Hào Chi mời luật sư cho họ trước.

Kết quả kiểm tra máu đều có thể chứng minh Quý Viên và Lăng Lâm không phải người dùng ma túy trong thời gian dài, liều lượng rất nhỏ, không có tiền án, không có quan hệ phức tạp, trước khi tốt nghiệp đại học âm nhạc, cả hai chỉ là sinh viên bình thường.

Hơn nữa từ mấy chai nước không rõ nguồn gốc kia có thể xác định đây là một vụ mưu hại cố ý.

Từ Tây Bốc lại khác, cậu bị nghi ngờ có liên quan tới vụ mua bán ma túy phi pháp, bị cảnh sát điều tra.

Trước đây cậu ta chơi với đám bạn không đàng hoàng, cho dù mới là vị thành niên nhưng từng có tiền án, năm trước còn từng vì đua xe mà bị tạm giam mấy ngày. Đối với vụ án buôn lậu ma túy cảnh sát luôn quyết liệt, trên túi quả thật không có vân tay của cậu, kết quả kiểm nghiệm âm tính, nhưng chỉ dựa vào nhiêu đó chưa đủ chứng minh cậu ta trong sạch.

Cảnh sát còn chưa công bố kết quả điều tra, hừng đông, trên mạng đã bị bầu trời chửi rủa bao trùm. Bản thân giới rock and roll đã phức tạp, cộng thêm thành kiến của người ngoài, rất nhiều người đôi khi muốn giải thích lại không có cách nào nói rõ, đây là mục đích của Hoắc Trọng Anh.

...

Luật sư mang quần áo cho Từ Tây Bốc, mang đồ cũ của cậu về.

"Tinh thần cậu ấy khá tốt nhưng cứ nhắc mãi việc tắm rửa." Lúc mới gặp, luật sư cũng bị tâm trạng của công tử bột này làm cho sững sờ.

"Sao tôi lại sinh ra một thằng khốn như vậy!" Dì bay từ thành phố G tới đế đô ngay trong đêm, vừa mở miệng liền mắng.

Bà luôn là người phụ nữ gọn gàng, hiện tại lại không có tâm trạng trang điểm, quanh khóe mắt có màu xanh nhạt, vì con trai mà thao thức cả đêm.

Từ khi theo anh họ vào ban nhạc, đã lâu Từ Tây Bốc không gây chuyện, mới bớt lo được mấy ngày, mọi chuyện bỗng lặp lại lần nữa. Từ Tây Bốc đúng là đứa nhóc bướng bỉnh, mắng thì mắng, nhưng con trai mỗi ngày lớn lên dưới mí mắt của mình, bà không tin thằng bé vừa tới đế đô bỗng nhiên dính vào thứ này.

"Hào Chi, cháu nghĩ thế nào?" Bà quay đầu hỏi.

Trong cuộc điều tra quy mô lớn đêm đó, ngoại trừ ban nhạc, cảnh sát cũng bắt được mấy con tôm tép khác. Vụ án quá đáng ngờ, cảnh sát cũng từng điều tra người báo án, là nhân viên hậu đài của ban tổ chức, không liên quan đến ban nhạc, không có chứng cứ nào cho thấy hắn nhằm vào bọn họ.

"Dì." Hoắc Hào Chi im lặng rất lâu, mới nói, "Cháu sẽ cho dì một lời công bằng vừa lòng."

Nếu anh đã nói như vậy, nghĩa là có manh mối.

"Lại là thằng con riêng của ba cháu?"

Hoắc Hào Chi không nói câu gì coi như xác nhận.

Người phụ nữ nổi trận lôi đình: "Hào Chi, cháu cũng thấy rồi đấy, cháu không muốn tranh giành nhưng người ta cứ gây chuyện với cháu, cho dù cháu có khả năng tự bảo vệ chính mình cũng không thể chắc chắn hắn không ra tay với người bên cạnh cháu. Gia nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ để thằng con riêng kia hưởng hết hả?"

Hoắc Hào Chi không phải người bướng bỉnh lười biếng bẩm sinh, lúc nhỏ anh là đứa bé được nhà họ Hoắc yêu thương nhất, rất thông minh, cái gì cũng chỉ cần nói một chút là hiểu.

Mà người thông minh hình như lại càng nhạy cảm. Biến cố bằng đều từ năm ba mẹ anh ly hôn, vụ ly hôn đó kéo dài dấy lên dư luận, vợ chồng thành kẻ địch, ở mọi diễn đàn đều chỉ trích, công kích đối phương.

Bọn thường sẽ không cãi vã trước mặt Hoắc Hào Chi nhưng lại là kết tinh hôn nhân của họ, những cơn giận và đổ lỗi vô cớ đều phủ lên đầu anh.

Vụ ly hôn cuối cùng mẹ cô thắng, bà được nhận khối tài sản lớn suýt chút khiến Hoắc thị sụp đổ, ba Hoắc như muốn trả thù, lập tức đón người phụ nữ ở bên ngoài về nhà.

Hoắc Hào Chi mười hai mười ba tuổi gặp mẹ chồng đầy tâm cơ, thắng thì ít, thua thì nhiều.

Đám giúp việc giỏi nhất là nhìn người cho đồ ăn, bọn họ cảm thấy Hoắc Trọng Anh vượt trội nên thời điểm bắt nạt anh càng không kiêng nể.

Có miệng lại không thể nói, bạo lực là cách đầu tiên anh học được để trút giận.

Đợi ba Hoắc và Vu Mạn ra ngoài, anh trực tiếp lôi Hoắc Trọng Anh từ trong phòng ra, dù vóc người không cao lớn bằng đối phương nhưng trong máu anh đã có sẵn sự điên cuồng, anh đánh người ta từ trên lầu xuống dưới lầu, không ai dám ngăn cản.

Mãi đến khi hai người kia nhận được điện thoại vội vòng về, Hoắc Trọng Anh đã bị đánh đến nỗi nhãn cầu bị rách, đến nay vẫn phải sử dụng thủy tinh nhân tạo.

Sau đó, Hoắc Hào Chi bị đưa đến trường nội trú ở Anh.

Ba mẹ Hoắc lần lượt có cuộc sống mới, bọn họ tha cho nhau, nhưng không ai tha cho anh.

Tuổi thơ ám ảnh thường sẽ như hình với bóng cả đời người, có một khoảng thời gian tính tình Hoắc Hào Chi càng ngày càng trở nên kỳ lạ, dễ nổi nóng, khi tốt khi xấu.

Nếu hỏi anh ở cái trường học như nhà giam kia dùng cách nuôi trẻ mồ côi đã mang đến cho anh điều gì, vậy hẳn là mài giũa. Anh bước ra khỏi ký ức tối tăm, dần mất hết hứng thú với mọi thứ.

Từ lúc chào đời Hoắc Hào Chi đã được hưởng toàn bộ tài sản của ông nội, thêm phần tài sản ba mẹ khi ly hôn chuyển cho anh, dù không làm gì, hoa hồng mỗi năm cũng đủ để anh sống mấy đời không lo không nghĩ.

Anh không thích gì cả, cũng không có ước mơ, thậm chí không muốn để bản thân chịu thiệt thòi vì chút lợi ích.

Nhưng thứ anh không quan tâm lại có kẻ dùng cả tính mạng để tranh đoạt.

...

Trong lúc tình hình căng thẳng, ba Hoắc nổi trận lôi đình, Hoắc Hào Chi không lập tức phản kích mà liên lạc với trợ lý luôn đi theo Hoắc Trọng Anh.

Khi gặp ở thành phố G, anh đã biết tên trợ lý kia là kẻ bắt nạt kẻ yếu.

Hoắc Hào Chi rất biết nhìn người, tính tình Hoắc Trọng Anh không ổn định, người đi theo hắn lâu đều biết rõ điểm này. Tên trợ lý kia tham tiền quý mạng, ông ta đi theo Hoắc Trọng Anh làm nhiều chuyện xấu đương nhiên sẽ chừa cho mình chút đồ giữ mạng.

Dùng người không sợ có nhược điểm, ngược lại người có nhược điểm càng dễ không chế.

Ngay khi anh vạch trần Hoắc Trọng Anh, tống hắn vào cục cảnh sát, suýt bị kết án, tất cả bằng chứng đều do tên trợ lý kia cung cấp.

Thủ đoạn trả thù của Hoắc Hào Anh cũng nằm trong dự tính.

Phát hiện có người theo dõi, trước kia ném di động, anh đã gọi người tới, quá trình tuy hơi mạo hiểm nhưng hôm đó ở gara, dù Kiều Vi không quay lại, Hoắc Hào Chi cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

...

Dư luận đi theo suy đoán, cả câu chuyện, điều khiến người ta khiếp sợ nhất chính là thân phận của Hoắc Hào Chi được phơi bày ra ánh sáng.

Cậu hai của Hoắc thị xứng với danh xưng phú nhị đại, bên ngoại là nhà họ Từ, giáo sư Tống là bà nội của anh. Người tầm cỡ như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh ca sĩ hát chính của một ban nhạc rock and roll nhỏ bé.

Ngay lúc này Lăng Lâm và Quý Viên được cảnh sát thả ra, bởi vì bọn họ đều là nạn nhân, không có tiền sử dùng ma túy.

Cảnh sát công bố kết quả điều tra mới nhất, khắp nơi nổi lên nghi ngờ, cộng thêm thân thế bất phàm của Hoắc Hào Chi trông có vẻ cảnh sát bị anh qua mặt.

Dù chân tướng thế nào, trên đời này luôn có ruồi bọ nhìn chằm chằm trứng gà thối, không có lửa thì sao có khói, ngay cả chuyện cũ của Hoắc Trọng Anh cũng bị đào lại, hầu hết cư dân mạng đều tin rằng cậu cả là sắc ma, cậu út cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Rock and roll vốn chỉ là nhóm nhỏ lại vì Hoắc Hào Chi mà nhận được sự chú ý, lập tức bị nhấn chìm trong làn sóng dư luận.

...

Sáng sớm tinh mơ Kiều Vi đến cục cảnh sát đón người, Quý Viên vùi đầu vào lòng cô, tóc tai rối bời, không khóc, nhưng Kiều Vi thiếu chút bật khóc thành tiếng.

"Muốn gội đầu quá!" Quý Viên thở phào, cười nhéo má Kiều Vi, hỏi, "Mẹ tớ không khóc đấy chứ?"

Sao có thể không khóc được?

Kiều Vi vô cùng áy náy, phải tốn rất nhiều công sức mới khuyên được chú Quý dì Quý, bảo họ đừng lo lắng, không cần tới đế đô.

Trên đường tới bệnh viện, Quý Viên ngồi ở hàng ghế phía sau gọi điện báo bình an cho gia đình, sau đó thì thầm với Kiều Vi.

"Ba mẹ Lăng Lâm không cho anh ấy chơi rock and roll, sau chuyện lần này e là sẽ càng kiên quyết."

Ngay ngày hôm sau khi xảy ra chuyện, ba của Lăng Lâm đã chạy tới đế đô, hiện tại đang ở bệnh viện cùng Lăng Lâm, thật ra sức khỏe anh không có gì đáng ngại, chỉ là Hoắc Hào Chi muốn anh ở thêm mấy ngày.

"... Cậu có hối hận vì gia nhập ban nhạc không?" Kiều Vi suy nghĩ rất lâu, hỏi nhỏ, "Nếu không chơi rock and roll thì cũng đã không gặp trận tai bay vạ gió này."

"Cậu đang nói gì thế hả Vi Vi?" Quý Viên hỏi lại, "Hai chúng ta có quan hệ gì, chẳng lẽ tớ không chơi organ thì cả đời không gặp chuyện xấu à? Trên đời này nào có thành công nào mà không trải qua khó khăn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành ban nhạc vĩ đại!"

Nói vậy hình như cũng có lý.

Dù có phải an ủi cô hay không, tâm trạng của Kiều Vi cuối cùng cũng khá hơn một chút.

...

Mấy hôm nay Hoắc Hào Chi rất bận, chỉ có lúc ăn cơm xuất hiện đúng giờ, giám sát cô ăn uống đầy đủ.

Khẩu vị đồ phương bắc kém xa thành phố G, mấy ngày không có mọi người, Kiều Vi không có tâm trạng, gần như không ăn được gì.

Hoắc Hào Chi hận không thể tự mình cầm muỗng đút, chỉ biết giơ tay thề bọn họ sẽ không sao.

"Đợi việc này kết thúc, chúng ta lập tức về thành phố G đi." Kiều Vi nhẹ giọng.

"Không phải em còn muốn đi xem nơi chú từng ở sao?" Thấy Kiều Vi im lặng, Hoắc Hào Chi ôm cô vào lòng, "Mọi việc sẽ không sao đâu, Vi Vi, anh hứa."

Với sức khỏe hiện tại Kiều Vi không thể chịu kích động, chờ việc này kết thúc, anh sẽ đưa cô đi mọi nơi cô muốn, làm tất cả những việc cô muốn làm, làm những điều giúp cô vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio