Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, Hoắc Hào Chi phát hiện ánh nắng đập vào mắt, duỗi tay sờ phía trước lại không có gì, lập tức ngồi dậy mở to mắt.
Kiều Vi không ở đây.
Anh hoảng loạn tìm khắp nơi, trong toilet, ngoài hành lang, đang định xuống lầu tìm thì thấy Kiều Vi trở về.
"Đi đâu vậy?"
Hoắc Hào Chi mới tỉnh ngủ, giọng còn nghẹn ngào, tóc tai rối bời, cà vạt rời rạc.
"Xuống dưới lầu." Kiều Vi bị sự căng thẳng của anh dọa sợ, "Anh muốn ngủ thêm một lát không?"
"Ngủ đủ rồi." Hoắc Hào Chi lắc đầu, đi rửa mặt.
Rửa mặt xong anh liền dùng nước lạnh dội vào đầu, tùy tiện cầm cái khăn lông rồi ra khỏi toilet, đứng phía sau Kiều Vi, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi áo khoác ra, là món quà anh mang từ đế đô về.
"Vi Vi, em nhắm mắt lại đi."
Có sợi dây chuyền lành lạnh đeo vào cổ, Kiều Vi cúi đầu, phát hiện đó là một sợi dây chuyền hồng ngọc được xâu lại với nhau bằng sợi bạch kim mỏng, được tạo hình bằng những viên đá quý hình giọt nước, đường nét tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ trong ánh ban mai.
"Thích không?"
Sợi dây chuyền này nếu Kiều Vi đeo trước khi bị bệnh chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, xương quai xanh của cô vốn dĩ rất tinh tế, chỉ là từ lúc cổng dịch truyền port được cấy vào, dưới da có một vết sẹo nhỏ nổi lên, vì vậy cô thường cài cúc áo để che, không mang trang sức.
Lúc mua Hoắc Hào Chi không nghĩ tới vấn đề này, chỉ cảm thấy Kiều Vi đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhưng con gái dù ở độ tuổi nào hầu hết đều để ý vết sẹo trên người, hiện tại nhìn Kiều Vi cởi cúc áo bên trên để lộ da thịt bên dưới, anh mới hối hận vì đã mua sợi dây chuyền này.
Đúng là ngốc chết đi được!
Ai ngờ Kiều Vi không để bụng, cô vuốt ve bề mặt trơn láng của viên đá quý, nghiêm túc trả lời: "Thích."
Lát nữa còn phải lấy máu, Hoắc Hào Chi giúp cô tháo dây chuyền xuống cất vào hộp, làm như không có chuyện gì mà nói sang vấn đề khác: "Lúc xuất viện có thể đeo, chờ em khỏe rồi, chúng ta sẽ đi Austin nghỉ mát, không phải em luôn muốn đi sao..."
"Hào Chi, để em sấy tóc giúp anh." Kiều Vi bỗng ngắt lời.
Tóc Hoắc Hào Chi còn nhỏ giọt, anh cầm khăn lông lau hờ hững mấy cái: "Em không thể đụng vào nước lạnh, để tự anh làm."
"Em giúp anh." Lần này Kiều Vi rất cố chấp, một mực kéo anh đến mép giường ngồi xuống, mở máy sấy.
Gió ấm thổi qua tóc, ngón tay Kiều Vi vừa mềm mại vừa thoải mái, Hoắc Hào Chi thụ sủng nhược kinh: "Sao vậy?"
"Đâu phải mùa hè, gội đầu dưới vòi nước không tốt, lần sau về nhà tắm bằng nước nóng đi."
"Ừ."
Hoắc Hào Chi đồng ý, động tác của Kiều Vi trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh giúp cô chải đầu bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên cô giúp anh.
Trước đó cô xuống cổng bệnh viện mua bánh, là vị chocolate Hoắc Hào Chi thích nhất.
Cô giơ tay lau sốt chocolate dính trên khóe môi anh: "Sau này không được bỏ bữa sáng, nếu không có thời gian thì kêu trợ lý mua giúp anh."
"Ừ."
...
Hoắc Hào Chi từ đế đô về, vừa có thời gian một chút liền đưa Kiều Vi đi thăm ông ngoại.
Ăn xong bữa sáng, trước khi đi, dì Lương cầm hộp giữ nhiệt đuổi tới cửa.
"Tiểu thư, canh gà khoai mỡ tốt cho dạ dày."
Kiều Vi biết dù mình chưa từng nhắc đến nhưng dì Lương chắc chắn đã biết bệnh của cô, cô cười cười: "Dì Lương, sau này cứ gọi cháu là Vi Vi đi."
"Như thế sao được..."
"Cứ gọi đi." Kiều Vi nhận hộp giữ nhiệt, nghiêm túc gật đầu, "Mấy năm nay dì vất vả rồi."
Phía sau người phụ nữ là tiếng chim hót líu lo, dưới mái hiên đang truyền đến tiếng ê a của vở kịch Quảng Đông, Kiều Vi nhìn lướt qua bà, đúng lúc thấy ông ngoại đang bình yên phơi nắng.
Thật ra không nhớ gì cũng không phải chuyện xấu.
Sau hôm nay, ông cụ sẽ quên rằng có một đứa cháu gái từng mang bánh quy xốp giòn đến, tiếp tục hưởng thụ tuổi già không lo không nghĩ, dì Lương sẽ chăm sóc ông thật tốt.
Hoắc Hào Chi và Kiều Vi ngồi xe, đi bộ đến trạm xe buýt. Hoắc Hào Chi còn chưa kịp mở ví tiền, Kiều Vi đã nhét tiền lẻ vào hộp đựng tiền xu.
"Anh chẳng bao giờ mang tiền lẻ cả, sau này còn không mang, không phải lúc nào cũng có em đâu."
"Anh biết rồi."
Dưới tầm mắt của mọi người trong xe, Hoắc Hào Chi xấu hổ nhét tờ tiền đỏ vào ví lại.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, các tòa nhà và phương tiện công cộng trên đường Thượng Lâm đã bắt đầu xây dựng lại và sửa chữa, con phố cũ sau vài tháng nữa sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới, mở cửa đón khách du lịch.
Hai người ngồi sóng vai nhau ở hàng ghế cuối cùng, mỗi người mang một tai nghe, thỉnh thoảng thi xem ai đoán đúng tác giả và bài hát trước.
Tinh thần Kiều Vi hôm nay rất tốt, đi rất lâu cũng không thấy mệt, bọn họ nắm tay nhau, cùng đi ăn, lang thang không có mục tiêu như bao cặp đôi bình thường.
Cả ngày ở phòng bệnh rộng mấy chục mét vuông vừa lâu vừa nhàm chán, mỗi tấc không khí không có mùi chất khử trùng với Kiều Vi đều hết sức quý giá.
Chạng vạng, bọn họ đến quảng trường trung tâm.
Thất Tịch đến gần, các cửa hàng siêu thị đều treo đầy quảng cáo, hoa tươi, bong bóng, màn hình LED, cả quảng trường chìm đắm trong sự vui tươi ngọt ngào.
Bọn họ ngồi ăn ở vị trí ngay cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống có thể thấy được toàn cảnh.
Bữa ăn có súp gà, mì húng quế phô mai cà chua và bánh hạt dẻ chocolate, người chơi nhạc bên cạnh đang kéo bản Mendelssohn.
Kiều Vi đặt khăn ăn xuống, lúc từ toilet quay lại, cô nói nhỏ vài câu với ban nhạc của nhà hàng, ban nhạc liền cho cô mượn violin.
Kiều Vi đặt thân đàn màu hổ phách lên xương quai xanh, nhìn anh, khẽ cười, rũ mắt, cầm cung chạm vào dây đàn.
Hoắc Hào Chi nghĩ mình sẽ mãi mãi không quên được ngày hôm nay. Cả ngày Kiều Vi dịu dàng đến kỳ lạ.
Mười ngón tay dài trắng nõn, chiếc váy màu đỏ tinh tế, ánh hoàng hôn chiếu khiến gương mặt cô gần như trong suốt.
Kiều Vi đang chơi bào Legendary của Henri Wieniawski.
Bản nhạc được Henri Wieniawski viết cho người ông yêu, sự dịu dàng và ngọt ngào được thể hiện qua giai điệu, tông màu và kiểu hợp âm vô cùng phù hợp.
Dù là kỹ thuật hay sức hút, Kiều Vi đương nhiên hơn người biểu diễn khi nãy, bầu không khí trong nhà hàng nhanh chóng trở nên nồng nàn hơn, các cặp đôi thì thầm với nhau, khán giả thường xuyên ngước nhìn về phía nghệ sĩ biểu diễn. Và thứ phản chiếu trong đôi mắt của nghệ sĩ violin ấy chính là hình báo của anh.
Kiều Vi chưa từng chủ động như vậy!
Trái tim dao động như bị tiếng đàn lột trần, hưng phấn vui sướng đến tột cùng.
Giai điệu từ dịu dàng đến mãnh liệt, từng tầng từng lớp khiến người nghe khó có thể tách rời cảm xúc.
Làm sao đây, làm sao đây.
Hoắc Hào Chi giơ tay ôm chặt trái tim đang đập loạn nhịp của mình, nếu có giấy bút bên cạnh, anh thật sự muốn ra một bản nhạc, một bản tình ca cảm động nhất tặng cho cô.
Gần cuối bản nhạc, Hoắc Hào Chi giơ ly rượu vang đỏ lên uống cạn, đứng dậy cầm áo khoác cho Kiều Vi, đứng dưới sân khấu dang rộng vòng tay, bế cô từ trên bậc thang xuống.
Màn đêm buông xuống.
Ở công ty còn việc, Hoắc Hào Chi đưa Kiều Vi về bệnh viện, hai người chia tay dưới lầu khu nội trú, mỗi bước rời đi anh đều lưu luyến, đột nhiên nghe Kiều Vi gọi.
"Hào Chi."
"Hả?" Anh mỉm cười, còn chưa kịp quay đầu đã bị Kiều Vi ôm chầm lấy eo.
"Hôm nay vui không?"
"Vui." Anh kéo tay Kiều Vi ra, định xoay người hôn cô, lại bị Kiều Vi ôm càng chặt.
"Chúng ta chia tay ở đây đi."
Nụ cười trên môi cứng đờ, Hoắc Hào Chi cứ ngỡ tai mình nghe lầm: "Vi Vi, em nói gì vậy?"
"Chia tay đi."
Cô cuối cùng cũng buông tay, lặp lại, ngữ điệu rất nhẹ như chào tạm biệt.
Rốt cuộc Hoắc Hào Chi cũng thấy rõ đôi mắt của Kiều Vi, dưới ánh trăng, khuôn mặt sững sờ của anh phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng đó.
Hoắc Hào Chi đột nhiên nhớ lại sự khác thường của Kiều Vi hôm nay, còn cả những lời dặn dò lải nhải đó,. Anh cố khống chế cảm xúc sắp mất kiểm soát, tiến tới nắm tay Kiều Vi: "Vi Vi, em đừng đùa nữa..."
"Em không nói đùa." Kiều Vi lắc đầu, lùi hai bước, "Đừng tới bệnh viện nữa, Hào Chi, dừng ở đây là được rồi. Em không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của em."
Mỗi tuần khoa ung bướu đều tiếp nhận bệnh nhân ung thu dạ dày giai đoạn cuối nhập viện, bọn họ nằm trên giường gần như không thể di chuyển, mỗi lần xoay người đều cần hỗ trợ, toàn thân sưng đau, có lẽ còn có ổ trướng, vàng da...
Sẽ trở nên xấu xí.
Sẽ khiến người xung quanh đều đau khổ.
Có lẽ Kiều Vi đã đoán được tại sao Lý phu nhân trong sử sách lại không muốn để Hán Vũ Đế gặp mình lần cuối, cô không muốn tương lai Hoắc Hào Chi sống trong đau khổ, ký ức tốt nhất nên dừng lại ở đây.
Kết thúc đúng lúc là sự lựa chọn tốt nhất.
"Em nói bậy gì đấy!" Hai mắt Hoắc Hào Chi đỏ lên, bất chấp ôm cô, "Em sẽ không sao, em sẽ không giống bọn họ, em nghe anh nói, em sẽ khỏe lại thôi, Vi Vi..."
"Em đương nhiên hy vọng sẽ có ngày đó." Kiều Vi lùi lại, lắc đầu, nước mắt hòa vào vạt áo khoác trước ngực Hoắc Hào Chi, "Nhưng Hào Chi, em biết kết quả hội chẩn lần trước rồi."