Nếm trải cay đắng của thế gian mới có thể thương cảm cho thế gian.
Tiêu Tương, nếm trải và suy ngẫm, suy nghĩ của con về thế gian trước nay đã có bao giờ đúng?
___ღ (¯`v´¯) ღ___
Tương Vũ đã mơ một giấc mơ rất dài, dài nhất kể từ khi nàng bắt đầu nhận thức được thế giới cho đến nay.
Những đoạn ký ức đứt gãy, những mảnh kỳ ức vỡ tan, không nối đuôi nhau một cách trật tự mà tiến tới ồ ạt, rồi lại lộn xộn lui đi. Đen. Tương Vũ nhìn thấy những mảnh phim xoay quanh nàng trên một cái nền đen.
Mảnh này là đau khổ, mảnh kia là hạnh phúc, mảnh này là lạnh ngắt con tim, mảnh kia là ấm áp ngập tràn. Tương Vũ cảm giác bản thân đang xem một cuốn phim đời người chứ không phải ký ức của chính mình. Nàng cảm thấy xa lạ. Rất xa. Cũng rất lạ.
Giấc mơ cứ quay cuồng. Có lúc lạnh. Có khi nóng. Đôi lần xen lẫn giọng nói trầm trầm lạnh lẽo. Nàng không thể nghe hết câu. Cứ mỗi lần nàng dỏng tai lắng nghe là mỗi lần một mảnh ký ức lại xẹt ngang qua, khiến nàng không thể nào tập trung tinh thần.
Chỉ có vài chữ có thể chống lại những mảng ký ức đang quay cuồng mà lọt vào đại não của nàng.
“Giết đi”
“Thứ ta cần là quân hàm”
“Bí dược không có thuốc giải”,
“Ngươi có dám hạ?”
“Sống không bằng chết”…
Sau đó là một chuỗi âm thanh truyền vào. Hình như là tiếng cười. Thật vang vọng. Thật lạnh lùng. Cũng thật nguy hiểm.
Những mảnh ký ức cuối cùng cũng rời đi, bỏ Tương Vũ ở lại với màn đen không tìm được điểm đầu và cuối. Nàng hoảng hốt bỏ chạy, tìm kiếm, lần mò. Nàng nguyện ý cùng quay cuồng với những mảng ký ức, đen tối khiến nàng cảm thấy không bình yên, làm cho nàng cảm thấy hụt hẫng.
Tương Vũ cảm giác như mất đi điểm tựa, mất đi nơi bám víu. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho nàng đây? Bụng nhói lên một cảm giác rất lạ.
“Hụt?”
Khi Tương Vũ thoáng qua ý nghĩ kia thì nàng đã rơi vào một hố sau không đáy. Nàng cố gắng quơ quào tay chân nhưng không thể bám víu được vào đâu, nàng cứ thế mà rơi, càng ngày càng nhanh, bụng quặn lên như muốn nôn tất cả ra ngoài.
Gió cứ thế mà cắt từng mảng da thịt trên người Tương Vũ. Đầu nàng cũng bắt đầu cảm thấy rất đau. Tương Vũ muốn gào lên nhưng không thể mở miệng. Nàng chỉ còn có thể nhắm mắt cắn chặt răng, cảm nhận sự hụt hẫng khi rơi tự do, nhấm nháp cái đau gió cắt trên từng mảng da thịt.
“Buông tay sao?”
Một tia ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tương Vũ. Nàng có nên buông tha tất cả trở về với hư không? Tương Vũ cảm giác mình đã đi tới cực hạn của sự chịu đựng. Thật đau. Toàn thân nàng không chỗ nào cảm thấy không đau. Sự đau đớn thống khổ này khiến nàng có ý nghĩ buông xuôi mà chạy trốn. Chạy thật xa.
Bỗng nhiên một quầng sáng hiện lên làm chói lòa con mắt, một bàn tay ấm áp bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang run rẩy của Tương Vũ. Nàng chớp chớp đôi mắt làm quen với ánh sáng chói mắt kia, ngẩng đầu lên nhìn người đang giữ lấy nàng. Giữa trung tâm quầng sáng, vị đại tiên mập mạp phúc hậu một tay cầm đùi gà, một tay giữ lấy Tương Vũ, mỉm cười hiền hòa với nàng.
– Con gái, đừng nên tiếp tục rơi nữa, ta biết con sẽ vươn lên mà, nếu ta cho con một điểm tựa, đúng không?
Tương Vũ chưa kịp nói gì thì một tiếng loảng xoảng rất lớn vang lên, vị đại tiên cũng dần dần biến mất, chỉ còn chừa lại thứ ánh sáng chói mắt đó. Tương Vũ không còn cảm giác rơi nữa, nhưng đau đớn vẫn còn. Nàng khẽ cựa mình.
– Phu nhân! Lão gia! Tiểu thư tỉnh… tiểu thư tỉnh rồi! Hu hu…
Tương Vũ thở phào, rốt cuộc cũng về nhà. Là tiếng của Tiểu Hồng đây mà. Nàng chỉ là tỉnh dậy thôi, có cần khóc đến thế không cơ chứ. Sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân rất vội chạy về phía bên này. Tương Vũ dở khóc dở cười, chỉ là tỉnh thôi, ngày nào chẳng có ít nhất một lần tỉnh giấc, có cần nhiều người gấp rút chạy đến như thế không.
Nàng nhẹ mở mi mắt. Trước mắt là mẹ đang lệ rơi đầy mặt, yếu ớt chạy nhào về phía giường nơi Tương Vũ đang nằm , phía sau là Tiêu tướng quân trên gương mặt vẫn còn vương nét hốt hoảng lo lắng. Ngũ quản gia bên cạnh vừa khóc vừa cười, vừa đi vào đã muốn lao ra khỏi cửa, rồi lại xoay đầu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu rút ra chiếc khăn tay màu xanh mà chấm chấm khóe mắt.
– Vũ… Vũ nhi… tỉnh… con tỉnh rổi…
Tiêu phu nhân ôm chầm lấy thân thể bé nhỏ của Tương Vũ, khóc nấc lên nghẹn ngào. Tương Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không muốn nhìn thấy mẹ như thế này, đang muốn cựa mình ngồi dậy an ủi mẹ thì bỗng nhiên cứng cả người, mắt hoa lên vì một cơn đau truyền khắp toàn thân, sâu vào tận trong xương tủy khiến bản thân không khỏi bật khóc.
Chuyện gì xảy ra với nàng thế này? Đau quá. Chật quá. Thật bít bùng. Dường như toàn thân nàng không phải đang mặc đồ mà là được quấn vải thì phải. Tương Vũ khẽ rùng mình. Không phải mọi người tưởng nàng đã chết nên đem đi biến nàng thành xác ướp đó chứ?
Không phải là vì bị biến thành xác ướp, chôn dưới đất vài ngày nên bị mối mọt ăn khắp toàn thân rồi đấy chứ? Đúng rồi. Tiểu Hồng lúc nãy la lên thất thanh như vậy chắc chắn là hoảng sợ khi thấy xác chết sống lại. Nàng chưa có chết. Nàng vẫn còn sống mà. Tương Vũ cười mếu. Thật muốn chỉ tay lên trời mà hét lên:
“Cái quái gì đang xảy ra thế này!”bg-ssp-{height:px}
Tướng quân phủ đã lấy lại sự bình yên vốn có. Chỉ là trên gương mặt ai giờ đây cũng đọng lại một nỗi buồn man mác. Vài vị phụ nhân yếu lòng lâu lâu vẫn sụt sùi nhìn về khoảng sân trồng hoa đào, nơi một tháng trước vẫn còn có một tiểu yêu tinh đáng yêu tung tăng chơi đùa.
Hoàng thượng cũng gửi một lá thư chia buồn tới đại tướng quân với nội dung thành kính phân ưu gì gì đó. Sau này, khi Tương Vũ đọc lại chiếu chỉ chia buồn đó liền khịt mũi phán rằng “Do hắn mà ra, chia buồn khỉ gì, con hắn thay hắn trả nợ cho ta là phải đạo rồi”.
Nhị gia cùng nhị phu nhân cũng cấp tốc hồi gia. Lần đầu tiên tướng quân phủ tụ tập đông đúc hơn bao giờ hết, nhưng cũng ảm đạm hơn bao giờ hết.
Tương Vũ ngoan ngoãn uống hết từng ngụm thuốc mà mẹ đưa tới. Tướng quân phu nhân vừa sụt sùi dùng khăn tay chấm khóe mắt, vừa cẩn thận bón thuốc cho nữ nhi của nàng.
Đến bây giờ Tương Vũ cũng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra. Nguồn gốc là từ đấu tranh chính trị quân sự giữa các nước mà thôi. Để hiểu rõ hơn về vấn đề này, sau đây xin được tổ chức một chương trình gọi là “Lịch sử thế giới mới”, mời các bạn đọc cùng giáo sư Tương Vũ bước lên giảng đường.
Cái thế giới mới mà Tương Vũ đi vào nằm trên một đại lục xinh đẹp được bao quanh bởi một đại dương rộng lớn ngự ở một hành tinh không gọi là địa cầu thuộc một thiên hà xa lắc lơ nào đó mà nhân sự nơi này chưa khám phá ra được.
Sau khi hết hơi đọc câu trên, mời các bạn tiếp tục tìm hiểu xuống bên dưới.
Đại lục xinh đẹp nơi này được cổ nhân chia làm bốn nước, trước đó nó được chia làm mấy thì các bạn đọc không cần quan tâm, giáo sư Tương Vũ cũng lười biếng tìm hiểu.
Đất nước chiếm cứ ở phía Bắc lục địa gọi là Băng Hà quốc, phía Nam là Thanh Thủy quốc, phía Đông là Vạn Hoa quốc, mà giáp với cả tam quốc chính là đất nước giáo sư Tương Vũ hiện đang sinh sống, gọi là Nam Việt quốc.
Nếu các bạn học sinh sinh viên ưu tú nhanh mắt phát hiện ra được vì sao không thấy đất nước thứ tư, xin mời nhìn lên bản đồ.
Ở phía Tây của Nam Việt quốc có một đảo quốc to lớn và xinh đẹp cùng với hàng ngàn hàng tỷ tài nguyên biển quý giá, là nơi mà tất cả mọi người đều hăm he chiếm lấy. Nơi đó chính là đất nước thứ tư trên thế giới này, được gọi là Bích Hải quốc. Đồng thời, con đường ngắn nhất và thuận tiện nhất để để đánh chiếm Bích Hải Quốc chính là đi ngang qua Nam Việt quốc, dùng nơi này làm bàn đạp phóng một mũi lao vượt biển công thành.
Có thể cổ nhân ở Bích Hải Quốc đã nhận ra được nguy cơ này nên tiên hạ thủ vi cường. Nhanh chóng đưa vị công chúa xinh đẹp nhất đại lục lúc bấy giờ, cũng chính là ngoại tổ của Tương Vũ, sang Nam Việt quốc hòa thân, đồng thời ký kết một hiệp định liên minh đôi bên cùng có lợi.
Đàm phán thành công, từ đó biên giới giáp tam quốc của Nam Việt Quốc trở thành chiến tuyến ngăn địch chung của cả Bich Hải và Nam Việt. Lịch sử ghi chép lại gọi đường biên giới đó là Tây Thiên biên giới.
Về quốc nội Nam Việt quốc, quân đội tổng cộng có năm người đứng đầu nắm giữ, bốn vị tướng quân lãnh binh trấn giữ ở bốn phương biên giới, riêng đạo quân còn lại do một vị tướng quân khác trấn giữ nơi kinh thành.
Do ở ba phương Nam Bắc Đông tình hình chiến sự khá căng thẳng, trong khi ở biên giới phía tây giáp với Bích Hải quốc và ở kinh thành rất là nhẹ nhàng, tiên hoàng bèn đề ra chế độ mười năm đổi địa phương công tác một lần. Hiện tại cha của Tương Vũ, Tiêu đại tướng quân đang trấn giữ ở biên giới phía Nam.
Lúc này Vạn Hoa quốc lại huy động một lượng lớn binh mã chuẩn bị tấn công Nam Việt quốc, hoàng thượng khả kính bèn nghĩ đến việc chuyển quân từ một trong hai cánh Nam Bắc sang viện trợ cho cánh giữa, chính là cánh Đông.
Chuyển thì chuyển. Điều đó không quan trọng. Quan trọng là chơi chiêu giăng đông kích tây trong khi gian tế đang sờ sờ cạnh bên. Miệng truyền chiếu chỉ giao quân hàm cho Cảnh đại tướng quân ở biên giới phía Bắc, trong khi tay lại phóng về phía Nam, hơn nữa, không đưa thẳng ra chiến trường mà lại đưa về tư gia.
Thế là gian tế nhanh tay nhanh chân vạch ra kế hoạch bắt cóc tống quân hàm cùng đồng bọn. Hoàng đế dùng kế điệu hổ li sơn thành công, gian kế của bọn mật thám thất bại, nhưng nạn nhân Tương Vũ lại lãnh đủ. Hoàng đế hả hê vì bắt được gian tế, đồng thời đau đầu vì trót gây nên thâm thù đại hận với một tiểu oa nhi thù dai.
Khi nghe Tiêu đại tướng quân thuật lại nguyên nhân sự việc, Tương Vũ đã nghiến răng nghiến lợi kiềm chế ý muốn băm vằm lão hoàng thượng khả kính kia, mặc cho cha nàng một mực giải thích “thân bất do kỷ”, “nhử ra gian tế”,… gì gì đó.
Tương Vũ ngồi ngốc trên giường hồi lâu, hồi tưởng những việc vừa xảy ra. Vậy ra ngày đó nàng chính là bị bắt cóc, lại còn bị hạ một loại độc gọi là “Tiêu Nhục Tán”. Độc cũng như tên. Ai trúng loại độc này da thịt sẽ từ từ bong tróc ra lìa khỏi cơ thể. Cứ thế mà chết dần chết mòn cho tới khi hoàn toàn biến thành một bộ xương trắng.
Khi Tiêu tướng quân tìm thấy Tương Vũ, cũng chính là lúc con gái nhỏ của y đang nằm thoi thóp giữa một vũng máu, xung quanh là những mảng da vừa rơi ra nằm im lìm trên mặt đất, cứ như chúng cùng cơ thể nhỏ bé kia chưa từng liên quan.
Nghe mọi người kể lại, máu của Tương Vũ đã nhỏ giọt trải khắp một đường từ Tây thành về tới tướng quân phủ. Nghe mọi người kể lại, khi về đến nhà, nàng trông như một khối thịt hồng liên tục rỉ máu. Nghe mọi người kể lại, nàng lúc ấy chỉ còn chút hơi tàn, đại tướng quân thiếu chút nữa mà phát điên. Nghe mọi người kể lại, lần đầu tiên đại tướng quân đóng kín của không cho phu nhân gặp con gái, mặc cho nàng khóc lóc van xin nhường nào. Nghe mọi người kể lại, tướng quân ôn hòa ngày nào giây phút đó như biến thành ác quỷ ngàn năm đại khai sát giới, diệt sạch tất cả những kẻ có dây mơ rễ má đến việc Tương Vũ bị hạ độc.
Khi mọi người lực bất tòng tâm, chỉ còn biết thoa thuốc cùng băng bó Tương Vũ lại như cái bánh chưng, chỉ hi vọng da thịt ngừng rơi, máu nóng ngừng chảy, Ngũ quản gia khóc mờ mắt đích thân chuẩn bị hậu sự cho nàng, thì Tiêu Viên cùng thê tử cũng về kịp tới nhà.
Cô cô nàng dù là đệ tử của Độc Thánh vang danh giang hồ nhưng cũng không thể giải trừ hoàn toàn, chỉ đành dùng độc kềm độc, ngăn không cho Tiêu Nhục Tán trong người Tương Vũ tiếp tục phát tác. Sau đó dồn hết tinh lực điều dưỡng cơ thể nhỏ bé của nàng, nuôi hi vọng da thịt có thể lành lặn lại như xưa.
Sau khi Tương Vũ hồi phục được vài phần, cảm thấy cháu gái đã có thể cử động, vết thương cũng đã kéo da non, Tiêu Viên lại dụng công khổ sở vận công ép cho toàn bộ độc trong người nàng dồn lại một chỗ. Nhưng không biết dồn như thế nào lại dồn hết lên mặt. Cứ thế, tiểu Tương Vũ khả ái qua hai canh giờ liền biến thành Vũ mặt đen.
Khi nhìn thấy con gái đáng yêu của mình phút chốc biến thành hắc đầu tử, Tiêu phu nhân lại ngất lên ngất xuống khiến cho tướng quân phủ thêm một ngày gà bay chó sủa.
Tương Vũ thở dài nhìn mình trong gương. Cứ xem như nàng vừa trải qua một đại kiếp nhân sinh đi. Không chết là may rồi, còn gương mặt này, Tương Vũ thất thần đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ bé, vẫn rất tốt, sờ vẫn rất mịn màng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến đường nét. Cũng được. Tương Vũ nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Chắc hẵng ở cái thế giới này cũng sẽ có người thích con gái da đen chứ nhỉ. Nếu được như vậy thì hành trình đi tìm lão công của nàng sẽ bớt đi gian khổ một tí.
Khi Tương Vũ vẫn còn ngây ngốc trên giường. Một đạo thánh chỉ được đưa đến tay Tiêu đại tướng quân. Đại ý là khen thưởng này nọ vì đã bắt được gian tế Vạn Hoa quốc. Đồng thời tặng cho người trong cuộc, nạn nhân thảm trọng nhất của kế hoạch, tam tiểu thư Tiêu phủ Tiêu Tương Vũ bốn chữ “Nữ trung hào kiệt”.
Nghe thiên hạ đồn là sau khi nhìn thấy bốn chữ này, tam tiểu thư nhỏ bé của Tiêu phủ sau khi bình phục liền lôi nó đi đốt ngay lập tức. Hoàng thượng sau khi nghe công công bất mãn báo lại cũng chỉ cười hăng hắc : “Bé con có ý tứ, chê trẫm bồi chưa đủ đây” Sau đó lại xoa cằm suy nghĩ “Tiếp theo nên bồi thường bằng gì đây nhỉ?”