Vạn Tiểu Tuyết không ngờ rằng sau khi sốt cao lại bị quay về năm trước, trở về thời điểm lúc tuổi. Tiểu Tuyết bi thống nằm ở trên giường, trán dán một cái băng thật lớn.
Không sai, lúc tuổi cô từng bị sốt, cô nhớ mang máng mẹ vẫn thường kể đi kể lại chuyện cô nằng nặc đòi đi hồ bơi, ngày hôm đó mưa to, sau khi bơi về cô bị sốt cao, nằm viện ngày. Sau bao nhiêu năm nhớ lại mẹ vẫn còn tức giận chưa dứt.
Vạn Tiểu Tuyết không biết tình huống hiện tại của cô là trọng sinh, nhưng nếu ông trời đã muốn cho cô sống lại thì cô nhất định không được lãng phí vô ích, ít nhất là phải sửa chữa sai lầm của cô, bi kịch chỉ trải qua một lần là đủ, miên man suy nghĩ, sau đó Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai cô tỉnh lại do bị một giọng nói đánh thức, hoặc là do ngủ đủ rồi, đại não Tiểu Tuyết nhanh chóng hoạt động trở lại, nhưng cô không mở mắt, chỉ im lặng nghe ngóng.
Hai giọng nữ, một giọng nói quen thuộc sau năm vẫn không thay đổi, chính là giọng của mẹ, cho dù ở trong mơ cô cũng có thể nhận ra, lúc này giọng bà có mấy phần tang thương, bà là một phụ nữ chưa tới tuổi. Giọng nói đè nén vô cùng dịu dàng:
“Nhiệt độ buổi trưa đo được rất bình thường, nhưng cơ thể còn hơi mệt mỏi.”
Một người phụ nữ khác nói: “Thân thể Tiểu Tuyết rất tốt, không có việc gì.” Dừng một chút, bà nói tiếp “Con nít rất dễ ngã bệnh, nhưng bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô đừng quá lo lắng.”
Mẹ của Tiểu Tuyết nghe như thế cũng không khỏi thở dài, nhẹ nhàng, lại làm cho Tiểu Tuyết nhớ lại hai mươi năm sau, lúc đó mẹ cô không còn trẻ mà đã già nua, nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một đạo âm thanh truyền đến: “A, Tiểu Tuyết.”
Trần Chi Lương năm tuổi đi theo mẹ đến thăm bệnh hàng xóm Tiểu Tuyết, bình thường nhìn thấy mẹ của cậu cùng với mẹ của Tiểu Tuyết quan hệ rất tốt, Chi Lương đơn thuần nghĩ quan hệ giữa cậu và Tiểu Tuyết cũng sẽ tốt như vậy. Nhưng tính tình Tiểu Tuyết hiếu động bá đạo khiến cậu chán ghét, nhưng hôm nay nhìn thâý cô nằm trên giường thoi thóp, dáng vẻ đáng thương. Người bạn nhỏ Chi Lương thuần khiết lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác anh trai muốn bảo vệ em gái.
Giọng nói rõ ràng như vậy, Tiểu Tuyết không giả bộ được nữa, dứt khoát mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là con ngươi thuần khiết không hề vẩn đục của Chi Lương đang lộ ra vui mừng.
Mẹ cô nghe được âm thanh, vội vàng bước đến bên giường Tiểu Tuyết, vừa sờ trán, vừa sửa chăn, quan sát từ trên xuống dưới, rốt cục xác định Tiểu Tuyết không sao mới yên tâm.
Còn người phụ nữ kia nãy giờ không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng sau lưng mẹ, lúc này bước đến sờ sờ cái trán không còn nóng của Tiểu Tuyết, vẻ mặt vui mừng khó tả.
Tiểu Tuyết nhất thời không nhớ ra bà là ai, nhưng mà Chi Lương thì cô nhớ rõ ràng, vì vậy không cần đoán nữa, người này chính là mẹ Chi Lương, Cô Trần —— là một người phụ nữ có gia đình vẹn toàn, nhưng sau này con trai tự sát, bà vì quá sốc nên phát điên. Mà đứa nhóc tự sát kia, lúc này đang đứng phía sau bà, len lén nhìn bà, mang trên mặt tư vị ngây thơ, xấu hổ cười.
Tiểu Tuyết không kiềm được nước mắt, dứt khoát chui vào lòng mẹ oà khóc, càng khóc càng không thể ngưng lại. Mẹ cô khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể để Tiểu Tuyết khóc, sau khi khóc đến mệt, Tiểu Tuyết vừa nấc cục vừa chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Tiểu Tuyết nhìn thấy mình quay trở lại năm sau, nhìn thấy bạn trai của cô chung sống năm lại đột nhiên muốn chia tay, vài ngày sau đột nhiên tuyên bố đính hôn, cô nghe tin sốc đến độ sốt cao, Tiểu Tuyết nghĩ có phải người hiện đại ngày càng mê muội không? Cho đến khi nào mới nhận thức được cuộc sống?
Buổi tối, mẹ của Tiểu Tuyết dọn cơm chiều, ba ba đi làm về nhà, trên bàn ăn ba ba vừa kể chuyện cười vừa làm trò hề, Tiểu Tuyết cười không ngừng, mẹ ngồi một bên nhìn, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho chồng và con gái, bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Tuyết đi theo mẹ mở TV xem chương trình thiếu nhi, đến tám giờ rưỡi, Tiểu Tuyết bị mẹ và ba ba liên hiệp dụ dỗ lên giường ngủ. Bất quá Tiểu Tuyết ban ngày ngủ nhiều, cho nên không ngủ được, vì vậy ba ba cầm quyển sách đến bên giường Tiểu Tuyết kể chuyện cổ tích, không muốn phụ lòng ba ba, cô nhịn cười hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó giả vờ ngủ thiếp đi.
Nằm trên giường nhỏ thoải mái, Tiểu Tuyết nhớ lại hình ảnh mẹ hiền hậu, mặc dù sau năm bà vẫn yêu thương cô, nhưng bà không bộc lộ ra ngoài nữa. Nhớ đến hình ảnh ba ba hài hước trong buổi cơm chiều, năm sau lại biến thành một người nghiêm nghị, đều là do hoàn cảnh đưa đẩy.
Tiểu Tuyết lại nghĩ đến bi kịch của nhà Chi Lương, cậu và cô từ nhỏ đã là hàng xóm, cùng nhau học một nhà trẻ, tiểu học cho đến trung học, sau đó ba Chi Lương do tham ô nên bị bắt, ông ta còn ngoại tình với Tư Sinh Tử.
Chi Lương vốn đã suy sụp, cộng thêm chuyện này làm cho cậu không thể tiếp tục đi học, vì vậy cậu tự động trốn trong nhà, không muốn ra khỏi nhà nửa bước, cuối cùng tự sát, mẹ của Chi Lương sau khi nghe tin con trai tự tử liền hóa điên.
Tiểu Tuyết nhớ lại mẹ Chi Lương đã năm mươi tuổi, nhớ lại cửa phòng Chi Lương luôn luôn đóng chặt, nhớ lại nhà Chi Lương từ xanh vàng rực rỡ đến tan hoang bốn phía đổ nát, chim chóc từ khắp nơi về làm tổ như trẩy hội...
Ngày thứ hai, Tiểu Tuyết thức dậy đúng giờ, cô còn nhớ rõ lúc nhỏ cô luôn luôn là người thức dậy đầu tiên, sau đó mới chạy đi đập cửa ba mẹ. Nhưng còn mười năm sau, ba mẹ luôn luôn phải gọi cô thức dậy, bất giác mỉm cười.
Đến lúc nhìn thấy hai mắt mình trong gương hồng lên như mắt thỏ thì không thể cười nổi nữa, hình như tối hôm qua cô đã khóc rất lâu, cuối cùng tạo ra một đôi mắt như thế này.
Thừa dịp ba mẹ vẫn chưa thức dậy, Tiểu Tuyết vội vàng dùng khăn chườm nóng mắt, chiếm đoạt WC hơn cả ba mươi phút, xóa sạch dấu vết khóc lóc đêm qua. Trẻ con khôi phục sức khỏe thật tốt.
Ăn sáng xong, mẹ giúp Tiểu Tuyết chãi đầu, vốn cô còn muốn xin mẹ kẹp cho cái nơ, nhưng mà tóc thật sự quá ngắn, kẹp lên rất khó coi, Tiểu Tuyết âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nuôi tóc dài, đền bù cho kiếp trước, khi bé trong đầu cô luôn có một ý niệm làm con trai. Cô nắm tay thành quyền, nhất định phải kẹp một cái nơ ở đuôi tóc, nhất định phải là nơ con bướm! Hạ quyết tâm!
Mẹ buồn cười nhìn tinh thần sáng láng của con gái, đem màu vẽ bỏ vào túi, sau đó giúp con gái đeo lên lưng. Người bạn nhỏ Tiểu Tuyết sau khi trọng sinh lại bị mẹ làm cho cảm động. Vì để che giấu lúng túng, Tiểu Tuyết nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy người bạn nhỏ Chi Lương, Tiểu Tuyết lễ phép cười ngọt ngào, người bạn nhỏ Chi Lương khẽ cười xấu hổ một tiếng, sau đó trốn ra sau lưng mẹ. Tiểu Tuyết nhiệt tình lên tiếng chào cô Trần (mẹ Chi Lương), chiếm được một phần sủng ái.
Bởi vì phải đưa Tiểu Tuyết đi nhà trẻ, cho nên mẹ cô luôn ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng, vì vậy có thể thường xuyên gặp cô Trần, thế nên cả hai cùng hứa sau này sẽ cùng nhau đưa hai đứa nhóc đi nhà trẻ, sau đó sẽ cùng đi làm. ( a, đúng rồi, mẹ Tiểu Tuyết và mẹ Chi Lương mẹ không chỉ là bạn thân, còn là đồng nghiệp. )
Trên đường đi nhà trẻ, Tiểu Tuyết phát hiện một trò chơi rất thú vị, nếu như cô chạy đến bên này, người bạn nhỏ Chi Lương sẽ chạy sang bên kia, cô đuổi theo, Chi Lương lại chạy đến bên nọ. Hai người mẹ ở chính giữa, Tiểu Tuyết đứng ở bên cạnh mẹ của cô, còn Chi Lương đứng cạnh mẹ của cậu, khi Tiểu Tuyết đi đến gần cô Trần, Chi Lương lại chạy qua chỗ mẹ của cô đứng...
Dọc theo đường đi cứ như vậy né tránh, Tiểu Tuyết cảm thấy rất thú vị, khi đến nhà trẻ, Tiểu Tuyết âm thầm quyết định ngày mai phải lặp lại trò chơi này, nhưng ngày mai là lễ Bái Thiên, thôi thì để ngày kia vậy.
Sau khi tạm biệt mẹ, Tiểu Tuyết cường ngạnh đi đến dắt tay Chi Lương, Chi Lương trên đường cậu tớ truy đuổi, một phút cũng không hề buông lỏng cảnh giác, dễ dàng thoát khỏi ma trảo của Tiểu Tuyết, mà Tiểu Tuyết lại không ngừng cố gắng ném cho Chi Lương một ánh mắt không cho phép chống cự. Vì vậy, tay nhỏ bé Tiểu Tuyết dắt tay nhỏ bé Chi Lương nghênh ngang đi vào vườn trẻ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.