Chuyện khó đến nhe răng là, dì Trần muốn nói cho Chi Lương biết quyết định của bà, đối với chuyện này Chi Lương không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ xem đây là cuộc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng của cha mẹ, dì Trần rất vui mừng, không ngờ Văn Nóc đồng ý đáp ứng tất cả mọi điều, hơn nữa phí học tập và những khoản tiền khác đều sẽ do ông chu cấp.
Chuyện ly hôn được giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, Vạn Tiểu Tuyết không thấy Chi Lương có biểu hiện suy sụp gì, trong lòng lấy làm vui vẻ.
Trường học vẫn tất bật chuẩn bị cho ngày Quốc tế thiếu nhi, học sinh ban hỏa tiễn âm thầm kháng nghị việc tổ chức văn nghệ với lãnh đạo, vốn là, trường học rất coi trọng ban hỏa tiễn, năm nay lại là năm cuối nên học sinh rất bận rộn, nhà trường không muốn gây khó dễ, cho nên hiệu trưởng ra mặt đồng ý.
Thật ra thì muốn giải quyết vấn đề rất đơn giản, trong lớp chỉ có mỗi Từng Phỉ Phỉ phản đối, chỉ cần “tiêu diệt” cậu ta là xong. Nhưng không biết gia thế của Từng Phỉ Phỉ ra sao, cậu ta vô cùng kiến quyết, không thể làm gì khác hơn là phải nghĩ cách, tất cả mọi người đều từ chối tham gia văn nghệ, nên cuối cùng chỉ còn một mình Phỉ Phỉ lĩnh xướng, sau đó kèm thêm ba người hát phụ và dàn nhạc. Từng Phỉ Phỉ cuối cùng cũng được toả sáng, tất cả mọi người đều im lặng phối hợp.
Chi Lương và Triệu Dận thành vẫn phải đứng bên cạnh “hộ tống” Từng Phỉ Phỉ, ảo não nhìn dàn đồng ca mà ôm ngực, chúng tớ không muốn làm bình hoa, sau đó thở dài một hơi.
Trong số ba lĩnh xướng hát phụ cũng có Tiểu Tuyết. Rốt cục, bốn nữ sinh nhỏ đứng cùng nhau, không có gì đặc biệt hay nổi trội, mọi người đều như nhau.
Trong lòng Tiểu Tuyết cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhớ năm đó nàng ở trường học lăn lộn nhiều năm như vậy, đừng nói lĩnh xướng, ngay cả hợp xướng cũng chẳng đến lượt cô chen chân, hôm nay khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ, hưng phấn lạ thường.
Hôm nay Hiệu trưởng và một đám người đến kiểm tra bài văn nghệ, còn khen ngợi nhóm của Tiểu Tuyết, khiến cho Tiểu Tuyết vui vẻ vô cùng. Sau khi tập luyện xong, Vạn Tiểu Tuyết và Chi Lương cùng nhau về nhà, Tiểu Tuyết vô cùng vấn vươn bài hát này, hoàn toàn quên mất kiếp trước cô rất xem thường chuyện ca hát. Chi Lương tỏ ra hết sức sáng suốt bằng cách tránh xa Tiểu Tuyết thêm hai bước chân.
“Câu có nghĩ, sau này tớ sẽ thành ca sĩ không?” Vạn Tiểu Tuyết nhịn không được mà bật thốt ra viễn cảnh ca sĩ mà mình đang mơ mộng.
“. . . . . .”
“Hiệu trưởng còn nói tớ hát không tệ, hí hí.” Vạn Tiểu Tuyết cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường.
“. . . . . .” Rõ ràng tớ nhớ hiệu trưởng khen “các em” cơ mà, đâu phải khen một mình cậu? Chi Lương nhìn thấy hai mắt Tiểu Tuyết híp lại vì cười, lời vừa thốt ra đành nuốt trở lại.
“Sau này tớ ra album, cậu phải mua đấy.” Ánh mắt híp lại của Tiểu Tuyết lóe lên một tia nghịch ngợm, “Hay là lúc quay MV sẽ cho cậu đóng vai nam chính.”
Vạn Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn “nam chính tương lai trong MV”, phát hiện người đã đi đâu mất, đảo mắt khắp nơi mới thấy Chi Lương đã bỏ xa cô m rồi.
Cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ, kết thúc ngày Quốc tế thiếu nhi, Vạn Tiểu Tuyết vừa hưởng được một chút hư vinh, thì bi kịch lại kéo tới.
Tiệc chúc mừng vừa kết thúc, Vạn Tiểu Tuyết phát hiện sách bài tập của cô bị mất, cuối cùng phát hiện bị ném đi tơi tả một góc. Sách tiểu học do là do giáo viên cấp phát, số lượng không nhiều, Tiểu Tuyết không thể làm gì khác hơn là tự bỏ tiền túi ra mua, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng dần dần, không chỉ có vở bài tập, mà còn mất sách, mỗi lần không có sách lại bị giáo viên mắng té tát, bất đắc dĩ cứ mua là bị mất, chẳng hiểu tại sao. Mấy lần lên lớp phải nhờ Triệu Dận Thành giúp đỡ, cậu cũng vui lòng xem chung sách với Tiểu Tuyết, nhưng cô vẫn không thể viện cớ quên sách mãi được, hết lần này đến lần khác với vô vàn lí do, Triệu Dận Thành đoán ra sự tình, nhưng đành bó tay, cuối cùng hai người bàn bạc, sẽ để một người ở lại phòng để canh sách vở cho Tiểu Tuyết. Mặc dù cách này không thể bắt được thủ phạm, nhưng có thể bảo đảm sách của Tiểu Tuyết không bị mất.
Mới đầu, Vạn Tiểu Tuyết nghi ngờ là do Hoàng Đại Phi làm, nhưng nghĩ lại, cô và Hoàng Đại Phi không chung lớp, cũng chưa từng gây thù oán với cậu ta, sau chuyện chocolate lần trước, cô vẫn chưa gặp Hoàng Đại Phi. Cho nên, chỉ có thể là bạn cùng lớp làm chuyện này.
Vạn Tiểu Tuyết không cho ai biết chuyện, nhưng vẫn không giấu được Triệu Dận Thành. Còn nữa, từ khi Triệu Dận Thành giúp cô trông coi sách, cô không còn bị mất lung tung nữa.
Vạn Tiểu Tuyết chưa kịp vứt bỏ bóng ma tâm lý bị mất sách thì bi kịch lại một lần nữa kéo đến, nguyên nhân là dưới tấm bảng “Trường Tiểu Học XX” còn xuất hiện thêm một dòng chữ to tướng, được viết bằng phấn trắng với nội dung: “Vạn Tiểu Tuyết là con hồ ly tinh”. Lúc này, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy đúng là bi kịch thật sự.
Học sinh Tiểu học rất đơn thuần, chỉ cần không quá hoang đường thì nói gì cũng tin. Vì vậy, sau khi mọi người đọc hàng chữ này, lại nhớ tới cảnh Tiểu Tuyết luôn đi cùng với hai “hot boy” Chi Lương và Triệu Dận Thành, lập tức tin ngay. Bây giờ có muốn “giữa khoảng cách” với hai “hot boy” cũng đã muộn.
Cho dù cô đi đến đâu, chỉ cần ở trong phạm vi trường học, sẽ có cảm giác sau lưng có người chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc này phim truyền hình Hồng Kông còn đang “hot” một bộ phim, nội dung là hãm hại người khác, vu oan nhằm bôi nhọ thanh danh, cô cũng không cản nổi lời bàn tán.
Thậm chí Vạn Tiểu Tuyết còn bị mời vào phòng làm việc nhiều lần, bị chủ nhiệm và cả thầy phó hiệu trưởng “tra khảo”, sau khi xác nhận cô chẳng liên quan gì mới trả cô về chỗ cũ cạnh Triệu Dận Thành. Thật may là, học sinh lớp Hỏa Tiễn không phải những đứa trẻ đần độn, “chung sống” với Tiểu Tuyết năm, hầu như mọi người đều không tin Tiểu Tuyết là hồ ly tinh, nhưng lời nói là cử chỉ luôn mang tính dò xét, điều này làm cho Tiểu Tuyết rất khó chịu.
Mỗi ngày sau khi tan học, Tiểu Tuyết vẫn đi cùng Chi Lương. Cô rất cảm động vì Chi Lương vẫn không xa lánh cô, ngược lại vẻ mặt còn như muốn nói “một lòng tin tưởng”. Mặc dù trong lòng đã hạ quyết định là cho qua, nhưng đối mặt với một đám con nít ngây thơ nói năng thiếu suy nghĩ, cô rất sa sút, rất sa sút.
Vạn Tiểu Tuyết rất muốn tìm một đối tượng để “xả”, Chi Lương bên cạnh lại là một cái hũ nút. Hũ nút chính là hũ nút, làm thùng rác cũng có thể tạm chấp nhận.
“Tớ nghe nói lời đồn kéo dài bảy mươi lăm ngày là hết. Nhưng tớ thấy mới có mấy ngày mà đã muốn phát điên lên. Không biết cái đứa bại hoại nào nói xấu sau lưng người khác, a, không đúng, là viết xấu sau lưng, nếu để tớ biết tớ nhất định sẽ cạo sạch da nó, dùng roi quất nó, sau đó còn phải đạp nó hai cái thật mạnh.” Vạn Tiểu Tuyết phát tiết bằng biểu cảm đơn thuần nhất, khăn quàng đỏ bị vặn thành bánh quai chèo, màu sắc tươi mới bị tra tấn dưới chủ nhân hồ ngôn loạn ngữ.
“Nếu tớ biết nó là ai, tớ nhất định sẽ phục vụ nó một màn đặc sắc, cắt ngón tay nó, cắt luôn cả ngón chân, sau đó sẽ dội nước lạnh vào. Rồi đá nó văng ra xa km, cho đến lúc nó bất tỉnh sẽ cho nó ăn thêm gáo nước lạnh. . .”
Vạn Tiểu Tuyết phát tiết suốt trên đường đến lúc về nhà, rốt cục cũng dễ chịu hơn một chút, trời cũng bắt đầu tối dần, Vạn Tiểu Tuyết thấy sắc mặt Chi Lương có chút khác thường, rốt cục nhớ ra suốt dọc đường người ta chẳng thèm nói một chữ, còn chịu nghe cực hình của cô cả buổi, trong lòng vô cùng xót thương, quan tâm hỏi: “Cậu, có khỏe không?” Vừa rồi cô có chút kích động, cảm thấy hơi ngượng ngùng nên vội bổ sung: “Tớ chỉ nói cho hả giận thôi. Đừng bảo là cậu sợ nhé.”
Sắc mặt Chi Lương rất lạ, không giống kiểu mặt than như thường lệ, đáng tiếc Tiểu Tuyết thuộc loại “thần kinh thô”, chẳng thèm để ý. Dù sao cậu ta cũng là học sinh tiểu học thuần khiết, vẫn chưa bị “in tờ nết” (internet) làm hư hỏng đầu óc, nghe được mấy thứ dã man Tiểu Tuyết học được trên wed chắc chắn đã kinh hoảng, chẳng qua sắc mặt chỉ hơi lạ, một lát sau, Chi Lương khôi phục vẻ bình thường, nói: “Không cần phải bảy mươi lăm ngày.”
“Hử?” Vạn Tiểu Tuyết không phản ứng kịp.
“Mấy ngày nữa là hết.”
“Sao?” Dây thần kinh Vạn Tiểu Tuyết như bị trì trệ, thì ra vừa rồi là đang muốn an ủi cô, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, sau đó phát hiện Chi Lương đã đóng cửa “Rầm” một phát, biến mất khỏi tầm mắt Vạn Tiểu Tuyết.