Bùi gia trên dưới có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào đàm luận thân thế Bùi Hành, mọi người vẫn như thường ngày, hầu hạ Bùi Hành.
Cảnh Anh không biết rõ nội tình, hắn vốn tưởng rằng Bùi Hành là văn nhân hủ lậu, nào biết đâu tiếp xúc mấy lần, phát hiện Bùi Hành tính cách cường tráng ngay thẳng, hằng ngày thích cưỡi ngựa đi săn, đá cầu đánh cầu, lập tức có cảm giác gặp được tri kỷ, mấy ngày lưu ở Bùi phủ, mỗi ngày đều kéo Bùi Hành đi du ngoạn.
Lúc hắn xuất phát đi nghênh đón Anh vương, người Bùi gia đưa hắn đến Sái Lệ đình, Cảnh Anh còn kéo tay Bùi Hành lưu luyến không rời: "Hảo huynh đệ, ta đi một lát rồi về, đến lúc đó chúng ta gặp lại trên thuyền."
Nguyệt Thược đối với Cảnh Anh hơi không vui, lặng lẽ ở trước mặt Bùi Hành lẩm bẩm mấy lần, "Một vị tướng quân mà bám người như thế, ban ngày kéo gia ra ngoài thì cũng thôi, buổi tối còn kéo gia ngủ chung..." Làm cho nàng một ngày thấy mặt Bùi Hành không được mấy lần.
Hiện thời Cảnh Anh đi, Nguyệt Thược thở dài một hơi, cao hứng đi phòng bếp tự mình làm chút thức ăn, hầu hạ Bùi Hành.
Bùi Hành dở khóc dở cười.
Tháng ngày ở Bùi phủ lại bận rộn lại yên ổn, trong yên ổn cũng có gợn sóng lưu động.
Nguyệt Thược dẫn theo mộttiểunha đầu chưa lưu đầu Tước nhi và Thôi bà tử ngồi xe đi tiệm trang sức.
Mấy ngày này sửa sang lại hành lý cho Bùi Hành, phát hiện ngọc quan (đồ buộc tóc của nam tử) bằng tử ngọc bị lỏng, khối ngọc này ánh sáng nhu hòa mênh mông, xanh ngọc sáng trong, tím sẫm dần dần thành tím nhạt, là quàsinhnhật lúc Bùi Hành hai mươi tuổi được Bùi Bác Dụ tặng cho.
Nguyệt Thược lo lắng ngọc này rơi bể, liền cầm bỏ vào hộp, đến tiệm xem một chút có thể gia cố hay không.
Tiểunhị thấy ngọc quan bằng tử ngọc, cho rằng Nguyệt Thược là khách hàng lớn, gấp rút thỉnh nàng vào phòng kế dâng trà, rồi sau đó đi thỉnh sư phụ tay nghề tốt đến.
Trong lúc chờ đợi, Nguyệt Thược chợt nghe được một giọng nữ tử quen thuộc.
"Chưởng quỹ, ngươi nhìn một chút vòng cổ Bát bảo anh lạc này có thể tháo ra hay không?"
Nguyệt Thược đứng dậy, khẽ vén rèm xe lên, chỉ thấy Hương Điệp đứng ở trước quầy hỏi. Nguyệt Thược xoay người đi đến cửa sổ, quả nhiên một chiếc xe ngựa của Lý phủ đậu bên ngoài.
Chưởng quỹ tiếp nhận vòng cổ trong tay Hương Điệp, tinh tế nhìn kỹ, nói: "Có thể, chỉ là chuỗi ngọc này mà tháo ra, nếu gắn lại thì có chút phiền phức, xem chừng phải mất ba ngày..."
Hương Điệp nhíu mày, "Lâu như vậy."
Chưởng quỹ cười làm lành, "Gần đây mấy nãi nãi,tiểuthư làm đồ trang sức, tân trang đồ trang sức đặc biệt nhiều, trong tiệm cũng bận rộn."
Hương Điệp đáp ứng, để cho hắn viết biên nhận, bản thân ở bên cạnh nhìn lại.
Cótiểuhỏa kế cơ trí hơi đánh giá nàng, lập tức lấy ra một hộp đồ trang sức đeo tay bằng bạc đến, cây trâm bạc, hoa tai bạc, vòng tay bạc v.v.., rực rỡ muôn màu, để Hương Điệp xem, đeo thử qua.
Nàng cuối cùng nhìn trúng một cái vòng bạc nạm vàng, điêu khắc tường vân tiên thảo, hết sức chói mắt hài lòng, "Cái này không tệ."
Tiểuhỏa kế cười nịnh nọt: "Ánh mắt cô nương thật tốt, chiếc vòng tay này là do đại sư phụ trong cửa hàng làm ra, vòng bạc nạm vàng, vừa không đắt vừa đẹp mắt."
Hương Điệp không muốn nói nhảm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Tiểuhỏa kế vươn tay ra giá, "Hai mươi lượng."
Hương Điệp hết hồn, nói: "Vòng tay này chỉ nặng mấy lượng, các ngươi lại bán hai mươi lượng?" Nàng không vui, lấy vòng tay trên cổ tay xuống, ném vào hộp, chỉ nghe tiếng "Leng keng" vang lên,tiểuhỏa kế sợ hãi vội vàng xem có bị đập hư hay không.
Chưởng quỹ đã viết xong biên nhận, hòa khí cười nói: "Cô nương, đại sư phụ trong tiệm chúng ta là từ trong kinh mời đi theo, ngươi xem kiểu dáng vòng tay này mới mẻ độc đáo, không giống những thứ bên ngoài kia, hai mươi lượng mua rất đáng, một chút cũng không đắt."
Kiểu dáng đẹp mắt hiếm thấy, nhưng Hương Điệp đang viêm màng túi, chỉ có thể lưu luyến nhìn thoáng qua, cầm biên nhận mà đi.
Lúc này, vị đại sư phụ trong kinh đã tới, cách bình phong vấn an Nguyệt Thược, sau đó nhìn ngọc quan.
Cho nên Nguyệt Thược không nhìn thấy, sau khi Hương Điệp ra ngoài, tam gia Bùi Vĩnh đứng ở cửa trong chốc lát tiến vào, ném bạc xuống đểtiểunhị đóng gói chiếc vòng tay kia.
Khóe miệng của hắn ngậm cười, một cái tay vuốt cằm, lẩm bẩm nói: "Chủ tử mỹ, nha đầu cũng tiếu (xinh đẹp), gia đều thu tất."
Lại nói Hương Điệp dù lên xe ngựa nhưng vẫn còn tâm tâm niệm niệm cái vòng tay kia, nghĩ đến mua không nổi, trong lòng khó tránh khỏi rầu rĩ.
Kết quả xe ngựa mới đi ra ngoài không xa, một gã sai vặt đánh ngựa đuổi theo, phu xe ngựa dừng lại, gã sai vặt hướng cửa sổ xe ngựa nói: "Bên trong là vị tỷ tỷ của Lý phủ phải không?"
Hương Điệp nghe, đem rèm xe ngựa nhấc lên, lộ nửa đầu hỏi: "Chuyện gì?" Vừa nhìn thấy gã sai vặt, lập tức giận tái mặt.
Người này không phải là người hôm đó ở cửa thuỳ hoa gây gổ với nàng sao?
Gã sai vặt cười làm lành, nói: "Lần trước đã đắc tội, tỷ tỷ đại nhân đại lượng đừng so đo vớitiểunhân. Tam gia mới thấy ngươi từ cửa hàng trang sức Phương gia ở đường đông đi ra,trùnghợp nhặt được đồ tỷ tỷ làm rớt, chủ tử sợ ngươi lo lắng, để cho ta đưa đến."
Hương Điệp kỳ quái, vội cúi đầu tra xét, nhưng hà bao, túi thơm bên hông vẫn kiên cố, hoa tai bạc đinh hương vẫn còn, cây trâm bạc đều ở đây.
Gã sai vặt đem một cái hộp gỗ màu đen khắc hoa táo từ cửa sổ đưa lên, cười nói: "Là cái này, tỷ tỷ coi một chút, có phải đồ của ngươi hay không."
Hương Điệp mở cái hộp nhỏ ra, sững sờ một chút: "Đây không phải là..."
Gã sai vặt cắt lời của nàng, cười hì hì nói: "Xem ra đúng rồi, đúng là của tỷ tỷ, như thế ta cũng tiện trả lời với tam gia." Nói xong kéo ngựa quay đầu mà đi.
Hương Điệp không kịp gọi lại hắn, nâng hộp gỗ tâm bang bang nhảy lên.
Rõ ràng không phải là của nàng, Bùi tam gia vì sao nói là của nàng...
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không khỏi nóng lên, đỏ hồng một mảnh.
Nàng bần thần trở lại Lý gia, lặng lẽ giấu đi vòng tay bạc, như cũ hầu hạ Lý Diệu Quỳnh.
Kết quả đến buổi chiều, sau cửa bên một bà tử lặng lẽ kêu nàng lại.
"Cô nương, bên ngoài có người tìm ngươi."
Hương Điệp từng nghe nói qua có chút môn hộ không nghiêm, bà tử giữ cửa sẽ có chút thủ đoạn “làm mai”, không khỏi cáu giận trừng bà tử một cái, "Buổi tối khuya, ai tìm ta cũng không gặp, giữ cửa của bà đi, ít làm chuyện thất đức một chút, dẫn dụ người không liên quan đến, phu nhân biết được còn không đánh tan một thân già khọm của ngươi."
Bà tử giữ cửa là người từng làm nhiều chuyện như vậy, nhìn một chút, cũng biết cô nương nào là có thể phối hợp, cô nương nào không thể. Lúc Hương Điệp nói lời này ánh mắt xoay tròn, cũng không mạnh miệng lắm, cùng lắm chỉ là hoàng hoa khuê nữ có chút rụt rè mà thôi, cười nói: "Cô nương tốt, ngươi hỏi cũng không hỏi người tìm ngươi là ai sao?"
Hương Điệp cười lạnh, muốn nói không muốn biết, nhưng trong lòng mơ hồ đoán là ai, lời kia lại không thể nói ra.
Bà tử giữ cửa thấy có cửa, cười nói: "Thật là vận số của cô nương, là Bùi gia tam gia muốn gặp ngươi."
Công tử ca phú quý gió trăng, như Bùi Vĩnh, Tào Lập Hiên, sẽ có một tốp bồi bút đi theo bên cạnh dựa vào bọn họ để kiếm cơm. Những người làm nghề bồi bút này không có kếsinhnhai, thường ngày đi theo các thiếu gia có tiền để ăn uống chùa, giải quyết chút ít chuyện khó của tài chủ.
Loại bồi bút này, không giống như môn khách mà hai vị lão gia Bùi phủ nuôi dưỡng, mặc dù đều là kiếm cơm của chủ nhà, ra chủ ý cho chủ nhà. Chỉ là môn khách là phân ưu cho chủ nhà, cao cấp có chuyện quốc gia đại sự, thấp một chút thường là chút chuyện nhân tình vãng lai.
Còn những người nhàn rỗi làm nghề bồi bút thường ra kế, là nhà ai có tiền nhìn trúngtiểuquả phụ nào đó, nhưngtiểuquả phụ kia có chút trinh liệt, làm sao có thể thông đồng; Hoa nương của nhà chứa muốn lấy chồng, làm sao đoạt về được;tiểuthiếp trong nhà một vị gia tướng mạo đẹp, nghĩ cách làm chút chuyện dơ bẩn.
Bùi Vĩnh chỉ nói một chút chuyện về Hương Điệp, liền có một bồi bút liên lạc bà tử giữ cửa ở hậu viện Lý gia, để Bùi Vĩnh lặng lẽ vào.
Trong căn phòng nhỏ của bà tử giữ cửa có một cái phản, một cái bàn nhỏ.
Lúc này trên mặt bàn đã xếp đặt ba bốn món điểm tâm, một bầu rượu.
Bùi Vĩnh hừ cười nhỏ.
Hương Điệp là bị bà tử đẩy vào, bà tử nịnh nọt cười với Bùi Vĩnh: "Tam gia, Hương Điệp cô nương đến đây."
Bùi Vĩnh giương mắt nhìn, nở nụ cười, ném một thỏi bạc cho bà tử, "Cút ra ngoài canh cửa cho tốt."
Bà tử cơ trí đem bạc nhặt lên, đóng cửa lại, trông chừng bên ngoài.
Hương Điệp vẫn ra vẻ không tình nguyện đến, xoay xoay vặn vặn đứng ở cửa không chịu qua.
Bùi Vĩnh người này, ở trước mặt gã sai vặt thì bày ra dáng vẻ chủ tử, muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, nhưng là sau lưng, vì muốn sờ được nha hoàn, thì thậm chí quỳ lạy dập đầu trên giường hô "Tỷ tỷ, tổ tông" đều chịu.
Chỉ là đã tới tay, liền quay lại thành dáng vẻ của chủ tử gia.
Hiện thời hắn đang thèm thuồng Lý Diệu Quỳnh, mà nhìn nha đầu này có vài phần xinh đẹp, nụ cười kia miễn bàn có bao nhiêu nhân nhượng, đi lên còn kính cẩn nói, "Hảo tỷ tỷ, cuối cùng cũng gặp tỷ."
Bùi Vĩnh năm nay hai mươi bốn tuổi, Hương Điệp mới mười sáu, một chủ tử lớn hơn tám tuổi gọi nàng là tỷ tỷ, thoáng cái chọc cho Hương Điệp "Xì" một tiếng nở nụ cười, liếc Bùi Vĩnh một cái, "Ta chỉ là một nha đầu, làm sao dám làm tỷ tỷ của Bùi tam gia, sẽ tổn thọ."
Bùi Vĩnh thấy dáng vẻ kiều mỵ của Hương Điệp, kinh nghiệm gió trăng nói cho hắn biết đêm nay có diễn, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ không muốn làm, làm muội muội thì như thế nào?" Một mặt trêu chọc, một mặt rèn sắt khi còn nóng rót rượu mời Hương Điệp uống.
Hương Điệp vốn cũng không phải là người ý chí kiên định, đi chính đạo. Nàng trước kia ghen tị Nguyệt Thược, chỉ hận bản thân không có cơ hội. Hiện thời có một chút do dự, thứ nhất là chủ tử Lý Diệu Quỳnh đã rời đi Bùi gia, thứ hai Bùi tam gia không phải là chủ tử nàng, sợ tiền đồ có trướng ngại.
Đương thời nha hoàn dù là bò giường, thì thường tìm nam chủ nhân trong viện nhà mình. Vượt qua sân nhỏ mà có gian - tình, làm gia sẽ bị trưởng bối dạy dỗ, làm nha đầu càng bị nhận định không biết xấu hổ, còn có nam nữ chủ tử của nha đầu kia cũng mất thể diện, bởi vì nha đầu là vật riêng tư của bọn họ.
Nhưng nếu là trong viện của mình, tùy ngươi sờ mười cái tám cái, không có người nói ngươi, trưởng bối nhiều lắm là cười một câu hài tử tuổi còn nhỏ thèm ăn.
Nhưng Hương Điệp nghĩ đến trở về Lý gia ngày qua túng quẫn rất nhiều, bà mối đến tìmtiểuthư, nàng ấy (LDQ) nghe đều khinh thường khó coi. Nên đối với ân cần của Bùi Vĩnh không cách nào cự tuyệt, do do dự dự uống ba năm ly rượu, nhiệt hỏa bốc lên, lá gan cũng lớn, nghĩ tới nếu như nàng thực trở về Bùi gia làm di nương, thì mạnh hơn đi theo Lý Diệu Quỳnh đến những gia đình bình thường kia, mà dáng vẻ Bùi tam gia cũng không tệ...
Bùi gia nếu không tính Bùi Hành, thì Bùi Trạm trắng nõn mềm mại đáng yêu, Bùi Vĩnh lại là công tử ca loè loẹt, ở trong mắt bọn nha đầu, cũng là tuấn tú lịch sự.
Lão đại Bùi Lâm và lão Nhị Bùi Minh thì hết sức bình thường.
Đối phó với mấy nha đầu, Bùi Vĩnh thứ nhất tặng đồ trang sức, thứ hai dỗ ngon dỗ ngọt hứa hẹn lừa gạt, cuối cùng lấy "Rượu" làm ông mai bà mối, nào có ai thoát.
Hương Điệp uống mấy chén xuống bụng, cũng liền ha ha cười ỡm ờ theo.