CHƯƠNG
Lần đầu tiên ta thấy những quyển sách này, đầu tiên là cười, sau khi đoán được nguyên nhân không khỏi giận tím mặt.
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị làm nhục! Hoàng Phủ Thiếu Hoa làm như vậy, là muốn cố ý bức tử Ly Tiêu sao?
Lúc trước thế mà còn cho là hắn đối Ly Tiêu có tình cảm, không sai, là có tình cảm, ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, không có Ly Tiêu, hắn còn có thể lấy giày vò ai làm thú vui?
Chuyện cũ hai năm qua lần lượt nổi lên trong lòng.
Đối với Ly Tiêu, ta trừ than thở vẫn là than thở.
Dường như, Ly Tiêu đã thành một tâm bệnh của mình. Ta không thể nhìn hắn khóc, không thể thấy hắn bị người ta ức hiếp, mặc dù mình có lúc cũng sẽ mắng hắn.
Vài sư đệ sư muội của ta, mỗi người hào hùng tận trời, đâu đáng ghét giống như hắn vậy?
Có đôi khi đi xa nhà muốn chơi sảng khoái, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến tên này ở trong cung không biết bị người lăng nhục thế nào thì trong lòng liền bốc hỏa, chuyện gì cũng làm không tốt, chơi thế nào cũng không vui.
Ôi, ta cam chịu. Không giải quyết chuyện của hắn, ta nhất định không thể yên lòng.
"Được rồi" ta hỏi hắn, "Lần này vì sao khóc?"
Hắn không nói. Hắn bị khi dễ luôn không muốn nói cho ta, hại ta phải nghĩ hết biện pháp đoán lời của người khác.
"Ta biết, có phải tạ quý phi lại gây phiền phức cho ngươi hay không?"
Hắn không trả lời.
Nhưng ta hiểu, trừ nữ nhân này còn có ai nhàm chán như vậy?
"Đừng khổ sở, ngươi xem!" Ta từ trong lòng ngực lấy ra một khối đồ vật.
Ly Tiêu bỗng dưng mở to mắt, "Huyết ngọc! ?"
"Cùng khối kia của ngươi rất giống đúng không?" Ta đem ngọc nhét vào trong tay hắn."Cất đi, về sau hoàng thượng lại hỏi tới, cũng dễ giao phó." Nguồn :
Ly Tiêu ánh mắt mê ly nhìn ta, "Cảm tạ. Nhưng ta. . . Không có tiền. . ."
Ta bật cười, bàn chuyện tiền với ta, ngươi đem gia sản đền đều không đủ.
"Khối ngọc này tính cái gì, cho ngươi!"