Chương : RÚT CỦI ĐÁY NỒI
Trời vừa hừng sáng, Kiến Mộc tới, mang theo hai con cá kì lạ cho A Hoàng, xem như để bé con giết thì giờ đỡ buồn.
Tôi nói chuyện với anh chưa được ba câu thì thấy Long Thất mặt mày ảm đạm bước ra kể khổ: “Vốn nằm giường cho ba người, thế mà lại không có chỗ ngủ. Chậc, gọi nó là Bánh Trôi đúng là không sai, lăn qua lăn lại trên giường, suốt đêm không nằm yên được.” Nói xong vừa vặn ngáp thêm một cái. Tôi nghĩ đến lí do A Hoàng nhờ vả đêm qua, ái muội nhìn Long Thất, rồi quay sang Kiến Mộc, còn thấy mở cờ trong bụng. Kiến Mộc và Long Thất vẫn chưa nhận ra, đang định vào trong thì thấy cục thịt viên lăn ra, trong miệng hô to: “Hợp Hoan, Hợp Hoan, cô gọi cháu ạ?” Tôi nhìn bé con, vẫn chưa mặc quần áo xong, chỉ bọc một cái mền trên người, có lẽ nghe thấy tôi gọi trong mơ. Nên bảo: “A Hoàng, cháu đi mặc quần áo trước đi, vẫn chưa có chuyện khẩn cấp gì cả.”
A Hoàng nghi ngờ nhìn tôi, bỗng để ý tới con cá trong tay Kiến Mộc, thế là lập tức đưa tay lên đòi, chăn mền rớt xuống đất! Đúng là xứng với tên cục thịt viên! Tôi muốn nhìn nhiều hơn, Long Thất vội vàng choàng chăn mền đưa bé con vào trong.
Kiến Mộc hiếm khi thấy toàn thân núc ních của A Hoàng, cười một hồi lâu vẫn không khép miệng.
Sau đó quay đầu lại nhìn tôi, chần chờ một lát, rồi nói: “Hợp Hoan, sau này em đừng xưng huynh đệ, kết bái gì với Long Thất nữa, hôm qua cậu ấy lải nhải với anh cả buổi trời, buồn khổ lắm.”
Tôi hơi không hiểu: “Sao lại càu nhàu, chẳng lẽ chê vì em là cây à, chờ khi em qua được đại kiếp nạn, đương nhiên sẽ thành hình người thôi.” Nghĩ một chút, lại hỏi: “Khi nào đến kiếp nạn của em vậy? Anh tính hộ em đi.” Vẻ mặt Kiến Mộc khó ngờ nhìn tôi, lắc đầu không nói. Nhưng thần sắc kia thì hơi kì lạ. Tôi sốt ruột, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ đến rồi?” Kiến Mộc vẫn không nói, cúi đầu, chẳng cho tôi cơ hội nhìn mặt đoán ý nữa. Tôi không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Có vẻ là gần lắm rồi. Nhưng mà sao Long Thất không nói gì?
Thôi kệ, khi tới tránh cũng không được, cứ chấp nhận vậy. Tôi nhớ đến đại kiếp nạn lần trước, thống khổ như vậy, quả thật không dám nghĩ tới nữa, tiếc là thời điểm quan trọng tại sao tôi có thể vượt qua thì chẳng có chút kí ức nào. Hỏi Kiến Mộc, anh bảo tôi bị choáng nên không nhớ được. Hi vọng lần này tôi cũng bị choáng đúng lúc, phải chịu nỗi thống khổ như thế thêm lần nữa, cứ nghĩ tới thì da đầu cũng phát run.
Hồi lâu sau, A Hoàng mặc quần áo đàng hoàng rồi bước ra, nhào tới đòi con cá nhỏ trong tay Kiến Mộc, vui vẻ ào vào phòng. Long Thất và Kiến Mộc cười ha hả, một bộ như đã được giải thoát. Tôi nhìn thấy tâm tình của Long Thất hôm nay có vẻ tốt, liền hỏi: “Rốt cuộc em đã ở Long cung này bao lâu rồi, thấy A Hoàng lớn như thế, chắc không phải ngắn nhỉ.” Long Thất bỗng đề phòng nhìn tôi: “Hỏi vậy làm gì?” Còn làm gì chứ, tôi tiếp tục nhẫn nại hỏi: “Em muốn xem bao giờ đến đại kiếp nạn, muốn tận hưởng mọi thú vui trước mặt, đỡ đến lúc phải đi đời nhà ma.” Sắc mặt Long Thất trắng nhợt: “Em đừng nói bậy. Chuyện này không tới phiên em quan tâm.” Tôi cười có ha hả: “Em không quan tâm đâu. Nhưng các anh, nếu muốn kết bái với em, thì phải làm mau thôi. Nếu em chết rồi mọi người có hối cũng không được đâu.” Khuôn mặt Kiến Mộc củng trắng nhợt. Long Thất ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trên đầu vẫn là biển mà thôi. Tôi hơi buồn cười.
Long Thất tức giận liếc sang tôi, xoay người bỏ vào trong. Kiến Mộc thở dài, chỉ vào tôi: “Chọc người tức chết thì cũng đền mạng đó.” Tôi nào có chọc giận ai, tôi cởi mở tự nhiên, không đặt nặng sống chết, còn muốn thế nào nữa chứ. Tôi lắc đầu định đi đọc sách anh hùng, bị Kiến Mộc giật lấy: “Tính sai tính sai rồi, sau này em cứ đọc mấy truyện tình cảm nam nữ thôi.” Nói xong xoay người trở về điện Vong Tình. Chỉ còn mình tôi thấy chẳng thú vị gì. Sau đó Long Thất dắt A Hoàng ra: “Kiến Mộc, anh đưa A Hoàng đi đâu chơi đi, tôi có chuyện muốn nói với Hợp Hoan.”
Ánh mắt Kiến Mộc thật sâu, nhìn Long Thất, sau đó quay sang tôi, rồi lại đi tới đưa A Hoàng đi.
Long Thất đứng trước cửa đại diện, không biết tới, đứng xa, nói chuyện không mệt à? Anh không mở miệng, vẻ mặt khó lường nhìn tôi. Đôi mắt anh luôn sáng trong, thế mà hôm nay lại tối sâu như biển, khiến tôi không tìm được manh mối nào. Tôi thấp thỏm, đã quen trêu đùa cười giỡn với anh, nay trầm lặng như vậy thật khó hiểu. Tôi cứ nghiền ngẫm phỏng đoán, anh lại xoay người vào trong điện. Không phải bảo có chuyện muốn nói với tôi sao?
Một lát sau, anh mang một bình ngọc đi ra, từ từ đến bên cạnh tôi. Anh huơ huơ bình ngọc, nhìn tôi: “Hợp Hoan, em có biết nước chung tình không?” Tôi gật đầu, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.
“Trong tay tôi là nó đây. Nói thật, tôi thích em không phải chỉ một hai ngày, mà đã hơn ngàn năm nay! Những chuyện khác em chẳng có, chỉ mỗi giả vờ hồ đồ là giỏi. Thấy tôi khổ sở ngàn năm mà lại muốn cùng nhau làm huynh đệ kết nghĩa, đúng là chọc giận.” Lời này, từng câu từng chữ đều rất mãnh liệt, khiến lá của tôi đều rơi rụng lả tả. Tôi run rẩy: “Thất, vương tử, đêm qua anh uống rượu à? Hay ngủ không ngon, không biết anh đang say hay đang nói mớ thế này.” Long Thất cười nhạt: “Lời tôi nói đều là thật lòng, tính nhẫn nại cũng lên tới đầu rồi, xem ra không thể đợi tới khi em tự nhận ra nữa, đơn giản cứ dùng nước chung tình là xong, sau khi rắc lên người em rồi, gọn gàng sạch sẽ, sau này em sẽ một lòng đối với tôi, khà khà.” Tôi hét thảm: “Anh nói gì thế, anh đừng quên, em là cây đó!”
“Em sắp thành người rồi, tôi không có thời gian mà khách sáo nữa. Khách sáo quá thì sẽ phải đi mừng cưới cho kẻ khác mất.”
Anh đến gần tôi hơn, bảo: “Em nói đi, đến tột cùng có thích tôi không, cho dù chỉ một chút, thì tôi sẽ không rắc nước chung tình này.” Anh không mặn không nhạt nói, cho dù ánh mắt rất chân thành thâm tình, nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào.
Chuyện anh hỏi tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ muốn tôi nghĩ ngay sao? Đầu óc đần độn của tôi còn có hơi sức đâu mà nghĩ nữa chứ, Thất vương tử, chuyện này cần phải ở đêm khuya không người, tự mình suy nghĩ cẩn thận, chầm chậm tính toán, mới có thể được kết luận hơi hơi chính xác, bây giờ anh lấy nước chung tình dọa tôi, bị hoảng sợ thế này thì còn nghĩ ngợi được gì nữa? Dưới tình thế cấp bách, tôi quả thật không biết trong lòng mình có chút tình cảm nào với anh hay không, tuy không muốn bị tưới nước chung tình lên người, nhưng tôi cũng không muốn nói dối anh. Chỉ biết kêu lớn: “Trước nay tính tình em là thế, chưa bao giờ lo lắng suy nghĩ sâu xa. Anh, anh đừng lãng phí nước chung tình. Mà còn nữa, anh ức hiếp bức người như thế, không tốt đâu.” Tôi kêu gào thảm thiết.
“Tôi không tốt?” Long Thất nhướng mày, con mắt lại lóe sáng. Tôi vội vàng ngừng lại, bây giờ tuy anh hơi thất thường, nhưng mà từ không tốt đúng là không thể dùng để nói anh được. Để tay lên ngực tự hỏi, những năm tháng ở Long cung, mỗi ngày anh đều ở bên tôi, tôi cảm thấy hơi buồn bực thì anh liền thi triển phép thuật giữ tôi trong tay áo, đưa đi dạo khắp nơi trong Đông Hải. Hễ đến sinh nhật Long vương, cũng đưa tôi nhìn ngắm các vị thần tiên. Tôi muốn gì, chỉ cần nhắc tới, anh sẽ làm ngay. Quả thật anh đối với tôi chẳng trách vào đâu được. Tôi đuối lý im lặng, nhưng, anh tốt với tôi là một chuyện, nhưng muốn tôi một lòng thích anh, tôi run run, hơi sợ. Nếu nước chung tình trong tay anh tưới lên người tôi thật rồi, sau này rễ tình đâm sâu, không biết phải thế nào cho phải, anh tuy rất tốt với tôi, nhưng tôi không hề có suy nghĩ lệch lạc nào. Anh là Long tử của Đông Hải, tôi là một cái cây, dù sao đi nữa chuyện yêu đương này không hợp với anh chút nào. Trong lòng hoảng loạn, tôi không biết khuyên anh thế nào cho phải.
Anh cầm bình ngọc trong tay, cười khà khà, duỗi tay rắc nước, mặc kệ cảm thán tư thế kia của anh tiêu sái thế nào, trơ mắt nhìn nhũng giọt nước lóng lánh trong vắt như sương mù bao trùm lên thân cây, tôi trợn mắt há mồm, tim đập như sấm. Bỗng nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ: “Tiêu rồi!”