Xong tiết học Băng Tịch liền vội vàng chạy đến dùng cơm cùng Bảo Lam!
Tiểu Liên sẽ chờ Băng Tịch tới, phải biết Tịch Điện hạ chính là một ngày ba bữa đều ăn cơm ở đây, dần dà Tiểu Liên sẽ chờ Băng Tịch đến sau đó mới ăn cơm.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết này là --Băng Phong cho phép
Băng Tịch cẩn thận đỡ, tay trái vịn cánh tay trái Bảo Lam, tay phải ôm vòng eo mềm mại, duy trì ý vị mười phần
"Lam Lam Quận chúa, hôm nay ta lại tới bồi ngươi ăn cơm! Ngươi thế nào cũng phải có chút bày tỏ đi, bằng không người ta thực là thương tâm a!"
"..."
"Lam Lam Quận chúa a, ta hôm nay đi học thật là chăm chỉ, ai, đúng rồi, ngươi không biết nhị ca ta thế nhưng hôm nay đến trễ! Ngươi cũng không nên xem thường chuyện này a, đây tuyệt đối là chuyện tình xưa nay chưa từng thấy! Ngươi có thể không biết nhị ca của ta đi học chưa từng đi đến muộn, đã nhiều năm như vậy, kiên trì nghiêm túc! Nhất là đối với Trương lão sư, đối với nhị ca có thể không xóa nhòa ảnh hưởng, cho nên bất kể nhị ca thế nào lạnh nhạt, chỉ cần là lão sư yêu cầu tuyệt đối là mười phần nhiệt tình! Thế nhưng, ngay cả một người có tính tình bền bỉ vậy mà cũng học được đến muộn, nhất định là có mờ ám! Lam Lam Quận chúa ngươi nói có đúng hay không? Ngươi nhất định là ủng hộ ta rồi, ngươi không cần phải nói ta cũng biết rõ mà!"
"..."
Băng Tịch thong thả ung dung đem thức ăn đến bên miệng Lam Lam, Bảo Lam ngoan ngoãn ăn hết, nếu như không phải cặp mắt đờ đẫn như thế, nếu như động tác không phải cứng ngắc như vậy, Băng Tịch nhất định sẽ hết sức vui mừng!
"Lam Lam a, mặc dù ngươi bây giờ là một Quận chúa, nhưng ngươi vẫn ở trong trái tim của ta đây, vĩnh viễn là công chúa của ta! Là công chúa độc nhất vô nhị của ta!"
"..."
Trong mắt Băng Tịch đổi lại thần sắc trang nghiêm, trong mắt của hắn chỉ có một nữ nhân này, kiếp này chỉ có người này có thể làm cho hắn buông tha vinh hoa, cam nguyện rửa tay làm canh!
Tim của hắn rất lớn, có thể bao dung tất cả Bảo Lam, Bảo Lam nghịch ngợm, Bảo Lam xảo nguyệt, Bảo Lam tùy hứng, Bảo Lam lý trí, Bảo Lam ưu thương, Bảo Lam nở nụ cười!
Tim của hắn cũng rất nhỏ, chỉ có thể dung nạp một người như thế, một Bảo Lam độc nhất vô nhị như vậy, không bao giờ có thể tiếp nhận người khác!
Nhưng nếu....nhưng nếu, Lam Lam công chúa rời khỏi hắn...hắn không thể tưởng tượng cảnh tượng kia như thế nào xảy ra!
"Lam Lam không cần rời khỏi ta, không phải rời khỏi được không?" Băng Tịch nhẹ nhàng nắm lên khủy tay mãnh khảnh của Bảo Lam, đặt ở bờ môi của mình, từ từ hạ xuống một nụ hôn, "Ngươi rời đi, ta sẽ nổi điên, ta sẽ khống chế không được mà hủy diệt! Hủy diệt ngươi, hủy diệt hắn, hủy diệt cái thế giới này, sau đó ta sẽ tự hủy diệt ta!"
"..."
"Lam Lam ngoan, ngươi xem ta thật là nhớ ngươi nhớ ngươi nổi điên, ngươi căn bản là không nghe được a! Bảo bối Lam Lam, ngươi bây giờ cái gì cũng đều không muốn, ngươi liền ngoan ngoãn dưỡng bệnh là tốt rồi, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đi, ừ, đi đâu thì tốt đây? Tùy ngươi đi đâu cũng được, dù sao ngươi ở đâu ta sẽ ở đó!"
...
Băng Tịch ăn cơm xong, dụ dỗ Bảo Lam từ từ ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đi ra khỏi gian phòng, hướng thư phòng đi tới!
"Ai!" Trong phòng nhỏ không thể nghe thấy truyền đến một tiếng thở dài, sau đó liền khôi phục yên tĩnh thường ngày!
Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, Băng Phong cũng chưa có nữa bước vào gian phòng này...
Chỉ có Tiểu Ngọc Nhi luôn đến xem Bảo Lam, phải biết rằng từ khi Tiểu Ngọc Nhi biết Bảo Lam liều mạng đem nàng tìm trở về, kiếp này Tiểu Ngọc Nhi đã xem Bảo Lam chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình!
Tối hôm đó Tiểu Ngọc Nhi lại tới, vẫn là giống như thường ngày phụng bồi trò truyện cùng Bảo Lam, thái y nói như vậy là trợ giúp ý thức thức tỉnh của Lam tỷ tỷ, Tiểu Ngọc Nhi chính là đang cố gắng vì Bảo Lam tỉnh lại!
Chẳng qua, ngày hôm nay Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy Lam tỷ tỷ có điểm không giống, chỉ là nơi nào không giống nhau đây? Giống như là vừa không có chỗ nào không giống nhau!
"Tiểu thư, tâm tình Quận chúa hôm nay hình như có chút không tốt lắm!"
"Hả! Lam tỷ tỷ có ý thức rồi sao?" Tiểu Ngọc Nhi vui mừng nhảy lên, Lam tỷ tỷ tốt rồi sao?
"Hôm nay Quận chúa thỉnh thoảng sẽ nhìn một chỗ ngẩn người, Tiểu Liên cảm thấy Quận chúa là có ý thức rồi đó!"
"Vậy thật sự là quá tốt! Lam tỷ tỷ rõ là heo lười, ngủ lâu như vậy còn không tỉnh lại, đúng là đệ nhất thiên hạ trư trư! Có phải hay không hả, Lam tỷ tỷ?"
Tiểu Ngọc Nhi còn không quên lấy tay sờ sờ cằm Bảo Lam, mười phần là hình ảnh ác bá đùa giỡn gái nhà lành!
"Lam tỷ tỷ ngươi cũng không biết, ngươi bộ dạng này, ta xui xẻo nhất! Ta đến bây giờ cũng không biết là người nào đẩy ta xuống thuyền, có người nói việc ấy là nha hoàn châm trà, nhưng mà đến nay cũng không có tìm được tung tích của nàng. Ta cảm thấy không có khả năng, nàng ta không cần thiết vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà phạm phải loại sai lầm lớn này, ta hoài nghi là sau lưng có người sai khiến, nhưng mà vừa rồi không có chứng cớ. Lần này chính là đem phụ thân ta dọa sợ, hiện tại ta đi đâu đều có một đám người đi theo, thật là chán chết, ta lại không thể cự tuyệt ý tốt của phụ thân, ta muốn tìm ra một cái gì đó, đoán chừng phụ thân ta một tấc cũng không rời trông coi ta! Ngược lại Lý Như Yên lại khôi phục bản tính, cả ngày chỉ biết nổi giận, một chút chuyện nhỏ cũng muốn xử phạt thật mạnh, thật là không hiểu người như vậy như thế nào trở thành Đệ Nhất Danh Viện mà người trong Thánh Kinh khen tặng đây? Ta xem là Đệ Nhất Ác Phụ vẫn còn không sai biệt lắm!"
Đang tắm Lý Như Yên phối hợp hắt hơi một cái, một phòng thị nữ cả người cũng đang run lên, lần nay nguy rồi!
Quả nhiên, Lý Như Yên gầm thét: "Các ngươi một đám tiện nhân không biết tốt xấu, đem nước ấm đều lạnh như vậy muốn chết cóng ta có phải hay không? Các ngươi biết ta mà ngã bệnh, phải kinh động bao nhiêu người đây? Người Thánh Kinh này một người một ngụm nước bọt là có thể đem các ngươi dìm chết! Nếu như Thái tử ca ca là vì thân thể ta khó chịu cùng ta sinh ra khoảng cách, mạng ti tiện của các ngươi hoàn toàn liên lụy cũng chết không có gì đáng tiếc! Ta xem gần đây lá gan các ngươi cũng càng lúc càng lớn, chỉ bằng đức hạnh này của các ngươi, đứng ở chỗ này ngăn chặn ngực ta cũng đau! Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia động cái gì mà động! Ngươi không phục có phải hay không? Người đâu, kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản thật mạnh cho ta!"
"Tiểu thư tha mạng a! Tiểu thư nô tỳ sai rồi, van cầu người không cần đánh nô tỳ! Ô ô, nô tỳ làm trâu làm ngựa đều được, cầu xin van xin ngài! Ô ô!
"Không cần nha, ô ô, van xin ngài, cứu mạng a! Cầu xin các người cứu cứu ta a!...
Người thị nữ này liền như vậy bị kéo ra ngoài, những người khác nghe được tâm lạnh, nhưng là không người nào dám cầu xin tha thứ, người nào cũng không đem tính mạng của mình đi cứu một người không liên quan!
Không bao lâu, trong sân liền truyền đến tiếng cầu cứu tuyệt vọng!
"A! Tiểu thư tha mạng a! Tiểu thư nô tỳ sai lầm rồi! A!"
"Ô ô! Tiểu thư nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa!"
"Van xin ngài! A! Ô ô! Ta sắp chết rồi, cầu xin ngài tha cho nô tỳ một mạng đi!"
"Nô tỳ cũng không dám nữa! Thật sự không dám nữa! Ô ô! Cầu xin ngài không cần đánh!"
"..."
Chỉ là, những người hành hình này là không có cảm tình! Ở trong cung muốn sinh tồn thì có nghĩa là không có tình cảm!
Tình cảm, đó là thứ xa xỉ!
Lúc này, Tiểu nha hoàn đã ngất đi! Nàng đã thấy được tử thần hướng nàng ngoắc, nàng cảm thấy rất -- hạnh phúc!
"Dừng tay! Đây là chuyện gì đã xảy ra?"