Hàn Hạo Thần bị nàng làm tức giận đến mức nổi gân xanh, nếu không phải bây giờ còn có chuyện quan trọng trong người, nhất định đem nàng dạy dỗ một trận thật tốt. Chửi bới hắn còn muốn hắn mang nàng đi hoàng cung, thật buồn cười!
“Hai người các ngươi trông chừng nàng, Thiệu Tần, đi”
“Vâng”
Nhìn Hàn Hạo Thân và Thiệu Tần nghênh ngang đi ra ngoài phủ, mà nàng lại chỉ có thể bị trông giữ trong vương phủ, đây là chuyện gì vậy.
“Này! Hai người các ngươi đi đâu? Mang ta đi cùng”.
“Lạc cô nương mời vê”
Nàng vừa mới bước một bước, hai thị vệ bên cạnh đã ngăn nàng lại, nàng giận đến mức giậm chân.
“Hàn Hạo Thần! Vương Gia! Thần Vương điện hạ vĩ đại anh tuấn đẹp trai! Tại sao ngươi lại có thể một mình đi lại, lại không dẫn ta ra ngoài! Nếu ngươi không chịu mang ta ra ngoài thì ta sẽ tự mình đi nhé!.
Nhưng mặc cho nàng kêu lớn đến mức nào, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần vẫn đi ra khỏi vương phủ.
Đi ra đến cửa vương phủ, Thiệu Tần rốt cuộc không nhịn được phì cười ra tiếng. Chuyện này… Lạc cô nương này rốt cuộc là ai? Đúng thật là khiến người ta không tưởng tượng nổi”.
Hàn Hạo Thần mím chặt môi nhìn lướt qua cánh tay vừa bị Lạc Tử Mộng vỗ vào, suýt chút nữa bị nàng chọc tức giận đến sôi máu.
-- Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến --
Ở trong vương phủ thật sự buồn bực đến mức nhàm chán, mấy ngày ngày hôm nay nàng đi dạo hết cả vương phủ rồi, tuy là vương phủ, cũng đã bị nàng giẫm cho mục nát. Nhưng cho dù là vương phủ, bị giam ở chỗ này cũng khiến cho nàng phát điên, đã nhiều lần nàng hỏi Hàn Hạo Thần lúc nào có thể mang nàng đi hoàng cung, ai biết vừa nghe đến hoàng cung thì đã cho người “Mời” nàng ra ngoài.
Tuy nói như thế, nhưng nghị lực của nàng vẫn không thể khinh thường được, nàng nhất định phải đi hoàng cung một chuyến, nếu không ngộ nhỡ trở về hiện đại, thì thật sự thất vọng rồi.
Tròng xoay chuyển một cái, trong lòng nàng nảy sinh một kế….
“Lạc cô nương, dùng cơm trưa thôi” Liên Vân vui mừng chạy tới tìm Lạc Tử Mộng.
Kể từ khi Hàn Hạo Thần đặc biệt cho phép Lạc Tử Mộng cùng hắn cùng nhau dùng bữa xong. Liên Vân cả ngày đều mang bộ dáng vẻ hết sức vui vẻ. Tần quản gia và nô tài nha hoàn trong phủ đều tôn sùng nàng làm khách quý, trừ gọi là “Lạc cô nương” ở bên ngoài phòng khách ra, những thứ khác thật sự xem nàng như Vương phi để đãi ngộ.
“Vương Gia đã đi đến đại sảnh dung bữa rồi sao?” Nàng từ trên ghế đứng dậy vỗ vỗ mông hỏi.
“Dạ, Vương Gia đã đến đại sảnh rồi.” Liên Vân vẻ mặt mỉm cười.
Lạc Tử Mộng vừa nghe, lập tức vội vàng nói: “Vậy chúng ta nhanh lên một chút, làm sao có thể để Vương Gia chờ chúng ta.”
“Lạc cô nương quả nhiên là tiến bộ rồi” Liên Vân đi theo bên cạnh Lạc Tử Mộng cười híp mắt thành một đường nhỏ, kể từ khi tiếp xúc với Lạc Tử Mộng nàng cũng biết được tính cách của Lạc Tử Mông, chon en nói chuyện sẽ không quá bận tâm, nhưng cũng không vượt qua giới hạn.
Vừa vào phòng ăn, đã thấy Hàn Hạo Thần đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, Lạc Tử Mộng vội vàng tiến lên hành lễ: “Thỉnh an Vương Gia.”
“Ồ, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Ngồi đi.” Thấy nàng càng ngày càng hiểu phép tắc, Hàn Hạo Thần cảm giác không dám tin nhíu mày.
Lạc Tử Mộng khẽ nhếch môi cười nói: “Qua quá trình Vương Gia phái người chỉ dạy, dân nữ đã biết như thế nào lễ nghi, vả lại biết hành lễ như thế nào, cho nên….”
“Dùng bữa thôi.” Hàn Hạo Thần lập tức cắt đứt lời nói của nàng… bởi vì hắn biết rõ lời nói phía sau của nàng “Có thể đi hoàng cung cũng không sợ thất lễ.”
Nàng âm thầm trừng mắt, xem ra nếu muốn đi hoàng cung mở mang tri thức, còn phải cố gắng giải quyết băng sơn Vương Gia này mới được.
Trên bàn cơm, nàng vô cùng ân cần, mình ngược lại không ăn bao nhiêu, gắp hết thức ăn cho Hàn Hạo Thần.
“Lạc cô nương không đói bụng sao? Tai sao bản than lại không ăn?” Hàn Hạo Thần rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Lạc Tử Mộng cầm chiếc đũa cười một tiếng: “Ta không đói bụng, Vương Gia ngài ăn nhiều một chút, Vương Gia không chỉ phải xuất chinh, còn phải xử lý nhiều sự vụ trong cung, nếu không ăn đủ làm sao được?”
“À, Vương Gia chờ một chút.” Đang nói chuyện, nàng đột nhiên lấy chiêc khan đi đến trước mặt Hàn Hạo Thần, đưa tây lên lâu khoé miệng cho hắn, “Nơi này bị dơ, hiện tại thì tốt rồi, ngài tiếp tục ăn đi.”
Cử động thân mật như vậy khiến chúng nô tài xấu hổ cúi đầu gương mặt đỏ ửng, nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy không có việc gì mỉm cười với Hàn Hạo Thần, sau đó vùi đầu ăn xong cơm của mình. Nếu không ăn, nàng thật sự sẽ chết đói.
Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng một cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.