Editor: Shmily
- ---------------------
Anh không cho Lê Trà Trà uống rượu không phải là đang đứng trên góc độ của một người cha già mà là đứng trên góc độ của một người trưởng thành bình thường.
Tiểu cô nương còn chưa có thành niên, làm sao có thể uống rượu?
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nam bỗng nhiên lại ý thức được một chuyện, tiểu cô nương này chưa thành niên, làm sao có thể trà trộn vào quán bar được chứ? Nhưng cứ nhìn thấy hình dạng như mèo hoang nhỏ của cô ở quán bar, trà trộn vào đó cũng không phải việc gì quá khó.
Làm một người cha già, Tiếu Nam có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy việc khiến anh nhọc lòng càng nhiều.
Anh nắm lấy chai bia, vẻ mặt không biểu tình mà nhìn nam sinh mời rượu kia.
"Cô ấy còn chưa có thành niên."
Nam sinh sửng sốt, một bộ dáng rất kinh ngạc.
Thanh âm Tiếu Nam nặng nề nói: "Lê Trà Trà chưa thành niên, chẳng lẽ mấy người không biết sao? Còn rót rượu cho cô ấy?" Khuôn mặt râu quai nón khiến anh thoạt nhìn lớn tuổi hơn rất nhiều, lúc trầm mặt nói chuyện thì lại càng nghiêm khắc, mấy cậu con trai đằng kia nhìn một cái liền không dám ho he một chút gì.
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Một bàn 12 người ăn đến an an tĩnh tĩnh không thể tưởng tượng được.
Cũng vào lúc này, một bàn tay mềm như bông bỗng nhiên nắm lấy bàn tay dày rộng của anh, từng chút một bò lên trên, sau đó cầm lấy chai bia, dùng sức lôi kéo. Thế nhưng kéo thế nào nó cũng không động đậy, ngón tay mềm như bông lại dịch xuống, từng chút từng chút một gỡ từng ngón tay của Tiếu Nam ra.
Cô còn gỡ thật sự nghiêm túc, thế nhưng ngón tay đó vẫn cứ nằm im không động, làm cho cô có chút tức giận, "Người nào, đến rượu cũng không cho ta uống là sao."
Nói xong lại nấc một một cục.
Tiếu Nam cúi đầu nhìn lại.
Tiểu cô nương còn đang phân cao thấp với ngón tay của anh, sức lực của cô bé như con kiến cắn người, ngón tay man mát lành lạnh, nhìn lên trên một chút, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ánh mắt mang theo vài phần mê ly.
Mà trên bàn ăn đã có hai chai bia trống không.
Sắc mặt Tiếu Nam nháy mắt liền thay đổi.
"Ai cho cô ấy uống rượu?"
Không người nào hé răng.
Cuối cùng vẫn là Đàm Minh yếu ớt nói: "Nam ca, là sư muội tự mình nói muốn uống..."
Lúc này, Lê Trà Trà lại nấc một cục, rốt cuộc cũng từ bỏ việc đấu tranh với bàn tay của Tiếu Nam, tựa như là mệt mỏi, cô lười nhác ngáp một cái, nửa chống cằm nửa trừng mắt nhìn Tiếu Nam, cổ ngửa lên thật cao, nói chuyện có vài phần mơ hồ không rõ: "Ta ra lệnh cho ngươi, đem rượu tới đây."
Cái dáng vẻ lúc cô nói lời này thật sự không có một chút khí thế nào cả.
Chẳng qua là khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút ửng hồng, trông rất đẹp mắt. Ngay cả Kỳ Hinh là con gái mà còn nhìn đến không chớp mắt.
Tiếu Nam quét mắt.
Đám ranh con không tìm ra được một chút ưu điểm nào kia đang nhìn đăm đăm về phía cô.
Anh chắn ở trước mặt Lê Trà Trà, trầm mặt nói: "Đều trở về đi."
Đưa tiền là đại gia.
Hội trưởng đã lên tiếng, những nam sinh đó cũng chỉ có thể mặt mũi xám xịt mà rời đi.
Trương Đông, Đàm Minh và Kỳ Hinh cũng rời đi ngay sau đó.
Rất nhanh, trên bàn ăn dài chỉ còn lại hai người Tiếu Nam và Lê Trà Trà.
Tiếu Nam nhìn Lê Trà Trà đã uống say, không hiểu sao lại cảm thấy đau đầu, cũng có chút hiểu được cái gì gọi là nuôi con mới biết ơn cha mẹ.
.... Còn chưa có thành niên, thế mà dám cả gan uống rượu.
.... Lại còn uống đến hai chai!
.... Nếu không phải anh về kịp lúc thì ba chai bia đã phải rót vào bụng cô rồi, quanh mình còn nhiều nhãi ranh mang ý đồ xấu ở trong lòng như thế nữa chứ. Cô nhóc này tại sao lại không có chút ý thức tự bảo hộ mình?
Nghĩ tới đây, anh liền có chút tức giận mà nói: "Lê Trà Trà."
Lê Trà Trà nửa tỉnh nửa say nhìn anh.
Tiếu Nam nói: "Cô say rồi."
Lê Trà Trà lập tức trả lời: "Em không có say."
Tiếu Nam: "Ai uống say cũng đều nói như vậy."
Lê Trà Trà: "Em thật sự không có sau, anh không tin thì thử giơ ngón tay ra hỏi em xem có mấy ngón đi."
"Không thử." Tiếu Nam cự tuyệt.
Lê Trà Trà nói: "Thử đi mà, ba ba."
Tiếu Nam không biết nói gì, cô nhóc này sao lại gọi anh là "ba ba" đến thuận miệng thế kia? Anh buông chai bia, duỗi ra hai ngón tay, hỏi: "Mấy ngón?"
Lê Trà Trà chớp mắt.
Bất thình lình, cô nắm lấy hai ngón tay của anh.
Ngón tay man mát lành lạnh chạm vào ngón tay anh liền nắm chặt lấy, ngay sau đó, cô dùng tốc độ sét đánh đem chai bia ở bên cạnh đoạt lấy, vào lúc Tiếu Nam còn chưa kịp phản ứng lại đã ngửa cổ uống một hớp lớn.
Cái thao tác này quả thực khiến cho Tiếu Nam trợn mắt há mồm.
Cô cảm thấy mỹ mãn, nấc một cái: "Anh thật ngốc."
Tiếu Nam: "..."
Lê Trà Trà còn muốn uống nữa, nhưng Tiếu Nam đã phản ứng lại, lạnh mặt ngăn cản cô, đem chai bia đẩy đến chỗ xa. Lê Trà Trà còn muốn đi cướp lại, đáng tiếc lại cướp không tới, nhảy đi nhảy lại cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng không cướp nữa, gối đầu lên lưng ghế, nghiêng người nhìn anh.
"Ba ba."
"Ba ba."
"Ba ba."
Tiếu Nam nói: "Gọi ba ba cũng vô dụng."
Lê Trà Trà không hé răng, mở to hai mắt, đôi mắt cô vốn đã rất to, đen trắng rõ ràng, lại ngập nước, nhìn giống như là mắt em bé vậy. Một cái chớp mắt của cô cũng chọc cho người ta ngứa ngáy. Cô an an tĩnh tĩnh nhìn anh, trên mặt viết đầy mấy chữ "Em muốn uống bia."
Tiếu Nam không dao động.
Lê Trà Trà rốt cuộc cũng từ bỏ, cô bĩu môi, nói: "Anh chẳng thú vị gì cả." Cũng không biết nghĩ tới cái gì, có chút đắc ý nói: "Nam nhân khác đều trúng chiêu này của em, Lê Trà Trà em muốn câu dẫn nam nhân nào, thật sự chưa bao giờ thất bại qua."
Tiếu Nam nhớ tới bộ dáng thành thạo kia của cô ở quán bar, thanh âm nhàn nhạt: "Ồ, cô rất lợi hại."
Lê Trà Trà: "Quá khen quá khen."
Tiếu Nam: "Tôi không có khen cô."
Lê Trà Trà: "Không sao, em biết là anh đang khen em, chú Ôn của em nói, có đôi khi tâm lý ám chỉ cũng là một loại tự giảm bớt cảm xúc của mình, là chuyện tốt!" Cô ngáp một cái, tựa hồ có chút mệt, nửa híp mắt, lại ngáp một cái.
Cô nói: "Em buồn ngủ."
Tiếu Nam: "Đừng có ngủ ở đây, về phòng rồi ngủ."
Lê Trà Trà nói: "Em không thể về phòng với bộ dáng này, sẽ mang tới phiền phức cho Điềm Điềm..." Cô ngây ngốc cười một tiếng, nói: "Hya là anh đưa em đi khách sạn gần đây đi, a, phải rồi, đây cũng là khách sạn mà nhỉ, nếu không thì anh giúp em thuê một phòng cũng được? Mà không, khách sạn này đắt quá, anh vẫn là đi phụ cận tìm một cái đi, nếu không thì chúng ta về khách sạn gần trường cũng được, chỗ đó không cần CMT cũng có thể..."
Tiếu Nam hỏi: "Cô rất nghèo?"
Anh nhớ rõ cô nhóc này tuy có một cặp cha mẹ không đáng tin cậy, thế nhưng nghe Chân Bảo nữ sĩ nói, trên phương diện tiền bạc, cặp cha mẹ kia vẫn tương đối hào phóng với cô, phí sinh hoạt của cô gấp năm, sáu lần một đứa trẻ bình thường cũng nên.
Lê Trà Trà híp mắt, phiền muộn nói: "Em thật sự đặc biệt nghèo, đặc biệt, đặc biệt nghèo, nợ đến ngập đầu luôn."
Tiếu Nam: "Nợ ai?"
Lê Trà Trà nói: "Lê Bách với Văn Hương."
Một lúc sau Tiếu Nam mới phản ứng được, đây là tên của cha mẹ cô, trong lòng không khỏi nao nao, đang muốn nói lúc nào liền nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lê Trà Trà, cả người giống như đang ngủ.
Anh đẩy đẩy cô: "Tỉnh tỉnh, đừng ngủ ở chỗ này."
Cô lại mở to mắt, ngây thơ mờ mịt nhìn anh, hỏi: "Cái gì?"
"Đừng ngủ ở chỗ này."
"Ồ."
Cô đứng lên, thân thể hơi lung lay, lại lần nữa ngồi xuống, tiếp theo cô lại thử đứng lên, lần này cô vịn vào lưng ghế, thật sự đứng lên được. Cô gật đầu, nói: "Đi."
Tiếu Nam: "Cô đi vài bước tôi xem nào."
Cô ngoan ngoãn nói: "Được."
Chân cô bước lên một bước, rồi hai bước.
Tiếu Nam: "Buông ghế dựa ra."
Lê Trà Trà giật giật, không buông tay, một lát sau, cô ngửa cổ lên nhìn Tiếu Nam, ủy khuất nói: "Ghế dựa không muốn để em đi, nó thích em, nó muốn cả đời này ở bên em, có chết cũng không tách rời, sinh ra là ghế dựa của em, chết đi liền cùng em hỏa táng."
Cô si tình nhìn ghế dựa.
Mọi người xung quanh đều nhìn qua đây.
Tiếu Nam không nghĩ tới Lê Trà Trà uống say sẽ thành cái dạng này, thật sự không có biện pháp, anh đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống trước người cô, nói: "Đi lên, tôi cõng cô."
Lê Trà Trà nói: "Ghế dựa của em thì sao?"
Tiếu Nam: "Cô cứ lên đi, xử lí cô xong tôi lại đến cõng nó."
Lê Trà Trà hỏi: "Thật sao?"
Tiếu Nam: "... Thật."
Lê Trà Trà lại hỏi: "Không lừa em?"
Tiếu Nam: "Thích cái ghế này đến thế à?"
Lê Trà Trà: "Em cảm thấy nó thích em."
Tiếu Nam: "... Được được, không lừa cô."
Lê Trà Trà lại nói: "Thật sự không được gạt em đó, trên ghế có mùi nước hoa của em, anh không thể lấy cái ghế khác ra lừa em."
"Được."
Tiếu Nam cảm thấy giờ phút này mình hoàn toàn dùng hết sự kiên nhẫn suốt hai mươi năm qua rồi, may mắn là tiếp theo Lê Trà Trà cũng không có càn quấy nữa, ngoan ngoãn bò lên lưng anh. Anh trực tiếp thuê một phòng khách sạn ở đây, đem người đặt lên giường.
Cả người cô giang ra tành hình chữ đại (大), vẻ mặt không chút phòng bị.
Có lẽ là do rượu nên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi cong cong rũ xuống, tạo thành một cái bóng ở dưới mí mắt.
Cô gái nhỏ lớn lên xác thật rất xinh đẹp.
Tiếu Nam thấp giọng nói: "Không có chút phòng bị nào đối với nam nhân, cô sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện cho coi."
Nói xong, anh khom lưng đắp chăn cho cô.
Lê Trà Trà cảm thấy nóng, vừa đắp lên liền lập tức đá văng ra.
"Lê Trà Trà!"
Cô hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng: "... Nóng."
Tiếu Nam đi chỉnh điều hoa thấp xuống, thẳng tới lúc cô thành thành thật thật đắp chăn mới tính toán rời đi. Anh lại nhìn cô vài lần, lúc đang muốn xoay người đi thì thình lình có một bàn tay nho nhỏ mềm yếu không xương sờ lên mông của anh, còn dùng lực mà nhéo.
"... Xúc cảm so với trong tưởng tượng của mình thì tốt hơn nhiều."
Sống đến từng tuổi này, Tiếu Nam lần đầu tiên bị một tiểu cô nương chiếm tiện nghi, cả người như bị sét đánh.
Một lúc lâu sau, anh mới xoay người lại, nhìn chằm chằm Lê Trà Trà ở trên giường.
Cô híp mắt, khóe môi hơi cong, giống như là chú mèo con được thỏa mãn, còn nghiêm trang nói với anh: "Chúc mừng anh, mông anh rất vểnh đó, em có thể sờ một cái nữa không?"
Tiếu Nam đen mặt: "Không được."
Lê Trà Trà "A" một tiếng.
Một lát sau, cô lại duỗi ra một đầu ngón tay: "Một cái thôi?"
"Không được."
"Một cái thôi mà? Không được sao?"
"Một nhóc con như cô sao lại có thói quen sờ mông nam nhân hả?"
Lê Trà Trà nói: "Em cũng chưa sờ qua người khác đâu, mới sờ có mỗi anh."
"Tôi còn phải cảm ơn cô đúng không?"
Lê Trà Trà tự hỏi, gật gật đầu: "Người khác muốn em sờ, em cũng không sờ đâu."
Tiếu Nam tức đến bật cười, nói: "Cô thật lợi hại."
"Cảm ơn đã khen."
Tiếu Nam trừng mắt nhìn cô.
Cô cũng không sợ hãi, cười hì hì nói: "Ba ba, người đừng trừng con, con sợ hãi."
"Chỗ nào của cô giống như đang sợ?"
Cô bỗng nhiên ngồi dậy, lôi kéo bàn tay của Tiếu Nam đặt lên ngực mình, bàn tay mềm mại ấn ấn tay anh, nói: "Anh có cảm nhận được không? Tim em đang đập liên hồi này, rất sợ hãi đó." Tiếu Nam không cảm nhận được trái tim cô đang nhảy lên, hiên giờ là mùa hè, Lê Trà Trà mặc rất mỏng manh, đặt bàn tay lên ngực cô chỉ cảm nhận được xúc cảm hết sức mềm mại, trong nháy mắt, Tiếu Nam cảm thấy bụng nhỏ căng chặt, giống như có cái gì đang thiêu đốt nó.
Anh động một cái.
Lê Trà Trà liền giữ chặt không cho anh đi.
Thanh âm Tiếu Nam khàn khàn, nói: "Lê Trà Trà, đừng nháo."
Lê Trà Trà nói: "Em không nháo."
Tiếu Nam: "Buông tay."
Lê Trà Trà một bộ dáng khờ dại, hỏi: "Người khác đều nói ngực em lớn, anh nói xem ngực em có lớn không?"
".... Lớn."
"Mềm không?"
".... Mềm."
"Xúc cảm thế nào?"
Tiếu Nam hít sâu một hơi, cơ hồ là muốn bạo đến nơi rồi, hung hăng quát cô: "Lê Trà Trà!"
"Làm gì!"
Nhưng không đợi Tiếu Nam trả lời, cô lại tự mình hắc hắc hắc cười rộ lên: "Em nhớ tới một chuyện rất buồn cười, ở quán bar có nghe người khác nói, thời điểm người kia hỏi làm gì thì đều phải trả lời là làm."
"Đệt."
Tiểu cô nương này uống say còn đi kể truyện cười!
"Cô ở quán bar rốt cuộc còn học được cái gì nữa!"
Lê Trà Trà làm bộ như đang cố nhớ lại, nửa ngày sau mới nghiêng đầu nói: "Đệt cũng giống như làm?"
Tiếu Nam rút tay mình về, lực độ có chút không khống chế được, cơ thể Lê Trà Trà đều nghiêng cả về phía trước. Vốn dĩ cô đã ngồi ở mép giường, hiện tại bị anh kéo một cái, cô suýt nữa liền rớt xuống. Tiếu Nam lanh tay lẹ mắt đỡ lấy vòng eo của cô, cô cùng thuận thế ôm lấy cổ anh.
Giờ phút này, hai người lấy một lại tư thế ôm nhau cực kỳ ái muội lăn thành một khối.
Cô ngẩng cổ, hoàn toàn mở to mắt, trong mắt đều là mê ly.
Hô hấp của hai người đan xen.
Lê Trà Trà nhẹ nhàng hít thở, một bàn tay đưa lên vuốt râu của anh, nói: "Anh để râu thật sự rất giống ba ba em, bất quá anh đẹp trai hơn so với ông ấy, thật đấy! Không lừa anh đâu. Anh tốt hơn ba ba em rất nhiều, ba ba chưa bao giờ giúp em ăn bánh kem, trừ những lúc quay chương trình ra, ông ấy cũng chưa từng cõng em..."
Cô lại nói: "Anh mà là ba ba em thì thật tốt."
Cô nói nói, bắt đầu sờ sờ râu của Tiếu Nam.
Ba ba Tiếu Nam lộ ra một sắc mặt cổ quái.
Hôm sau.
Lúc Lê Trà Trà tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, như kiểu mỗi dây thần kinh trong đầu cô đều bị người khác kéo căng ra.
Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Một nơi vô cùng lạ lẫm.
Nhưng rất nhanh, cô liền phản ứng lại, đây là phòng khách sạn. Trên tủ đầu giường còn có một chai nước khoáng cùng với một hộp thuốc giải rượu. Cô giật mình, dùng sức nhớ lại một hồi lâu, mới nhớ mang máng được ngày hôm qua mình cùng với club đi ăn liên hoan ở một khách sạn năm sao.
Bánh kem ăn rất ngon.
Sườn heo chua ngọt không quá chua cũng không quá ngọt, hương vị rất vừa vặn.
..... Sau đó.
Cô lại cố nhớ lại.
Mọi người trong club bắt đầu uống bia, Kỳ Hinh đưa cho cô một chai bia, hỏi cô có uống hay không. Cô từ chối. Lê Trà Trà chưa bao giờ uống bia rượu, lúc đi bar cô cũng đều gọi đồ uống không có cồn. Thế nhưng không bao lâu sau, cô nhìn thấy bọn họ uống rất vui vẻ, cảm xúc cũng bị lây nhiễm, cũng muốn uống thử một ngụm, vì thế nên mới chủ động mở một chai bia.
Thời điểm mới uống lần đầu tiên, hương vị của nó đặc biệt kỳ quái, còn hơi có chút sặc, nhưng uống nhiều thêm vài ngụm, cô lại cảm thấy cả người sảng khoái, phảng phất như mỗi lỗ chân lông đều bị mở ra vậy.
Sau đó...
Cô không có ấn tượng gì nữa.
Đau đầu.
Lê Trà Trà xoa xoa huyệt thái dương, chịu đựng cơn đau đem thuốc giải rượu uống hết. Loại cảm giác nhỏ nhặt kia quá kém, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì. Sau khi uống thuốc xong, cô phát ngốc ở trên giường một lát, hình như nghĩ tới cái gì, cô sờ sờ, từ trong túi tìm được điện thoại di động.
Cô mở WeChat.
Tin nhắn của club là 99+.
Tất cả đều là hình ảnh liên hoan đêm hôm qua, bao gồm cả bộ dáng cô uống bia, ôm chai bia vui mừng như một đứa ngốc.
Cô sửng sốt, chờ sau khi xem hết 99+ tin nhắn mới kết luận ra được một tin tức quan trọng ~ Tối hôm qua, người cô tiếp xúc cuối cùng là Tiếu Nam, là Tiếu Nam đưa cô đến khách sạn. Đằng sau đã xảy ra chuyện gì, cô không thể nào biết được.
Tiếu Nam cũng không nhắn câu nào trong nhóm chat.
Cô nghĩ có vài điều muốn hỏi anh, thế nhưng hai người cũng không phải bạn bè trên WeChat nên đành thôi.
Lê Trà Trà chờ tới lúc không còn nhức đầu như trước nữa mới ngồi tàu điện ngầm trở về trường học.
Hôm nay là thứ bảy, phần lớn sinh viên đều không ở trường cho nên trong trường học có chút an tĩnh. Cô trở về phòng, Cố Điềm không ở đây, nói là đi tham gia hoạt động của club. Sau khi uống rượu xong, cả người Lê Trà Trà có hơi trì độn.
Không bao lâu sau, điện thoại của cô vang lên.
"Chào ngài, xin hỏi ngài là tiểu thư Lê Trà Trà phải không ạ?"
Lê Trà Trà đáp một tiếng.
Bên kia di động lại nói: "Tôi là người bên công ty chuyển phát nhanh, ngài có một bưu phẩm chuyển phát nhanh tới. Hiện tại tôi đang ở dưới phòng ở của ngài, người quản lý ký túc nói phải có ngài tôi mới có thể đi lên trên đó. Chuyên phát nhanh là đồ có hơi lớn, lại khá nặng nữa."
Đầu óc trì độn của Lê Trà Trà nhất thời không nhớ ra gần đây mình có mua cái gì đó lớn hay không.
Gần đây cô mua khá nhiều đồ, nhưng trong ấn tượng thì hình như không có cái gì quá lớn.
Cô cầm điện thoại đi xuống lầu, sau đó nhìn thấy một cái hộp rất lớn, lùn hơn so với cô một chút, được bọc rất kỹ. Giờ khắc này, tuy là đầu óc có trì độn nhưng kí ức nhỏ nhặt vẫn ùa về, Lê Trà Trà có thể khẳng định cô không mua thứ nào có hình dáng như thế này.
Cô nói: "Anh xem xem có phải đưa sai rồi hay không, tôi không có mua đồ lớn như vậy."
Anh trai chuyển phát nhanh quét mắt nhìn đơn hàng, nói: "Là một khách sạn gửi tới, người gửi họ Lưu, là giám đốc khách sạn."
"Khách sạn tên gì vậy?"
Anh trai chuyển phát nhanh báo một cái tên.
Lê Trà Trà lại sửng sốt, đó không phải là khách sạn hôm qua club của bọn họ liên hoan sao?
Cô nói: "Có thể mở ra không? Tôi muốn nhìn một chút xem bên trong là cái gì."
Anh trai chuyển phát rất sảng khoái nói: "Được."
Một lát sau, Lê Trà Trà có chút hỗn độn, lâm vào tình cảnh đối với nhân sinh của mình có hoài nghi nghiêm trọng.
.... Bên trong là một cái ghế dựa.
Khá quen mắt.
Tối hôm qua, hình như cái ghế mà bọn họ ngồi cũng có hình dáng như vậy. Tiệc buffet xe hoa theo phong cách châu Âu, ghế dựa của bọn họ đều là loại có đệm nhung, chỗ tựa lưng được khắc hoa văn long trọng theo kiểu châu Âu, hiện thờ đang an an tĩnh tĩnh nằm bên trong hộp giấy.
Chuyện nhỏ nhặt ở trong kí ức của Lê Trà Trà khi ấy, dần dần hiện ra rõ ràng.
"Ghế dựa không muốn để em đi, nó thích em, nó muốn cả đời này ở bên em, có chết cũng không tách rời, sinh ra là ghế dựa của em, chết đi liền cùng em hỏa táng."
"Em cảm thấy nó thích em..."
"Thật sự không được gạt em đó, trên ghế có mùi nước hoa của em, anh không thể lấy cái ghế khác ra lừa em."
Lỗ tai Lê Trà Trà dần dần phiếm hồng.
Cô sợ phiền toái tới Cố Điềm cho nên vẫn hỏi ý kiến của cô ấy trước, không nghĩ tới Cố Điềm lại rất thích cái ghế dựa xa hoa này, mãnh liệt đề nghị Lê Trà Trà giữ lại. Lê Trà Trà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là đổi ghế trong phòng thành cái ghế dựa này.
Cô ngồi ở bên trên, nhìn máy tính, cảm thấy nhân sinh không còn gì hối tiếc nữa.
.... Quá mất mặt rồi.
Đàm Minh, Trương Đông, Kỳ Hinh, ba người tuy rằng không học cùng một khoa thế nhưng bởi vì có quan hệ với club cho nên bình thường đều thường xuyên liên hệ. Hôm nay trường học được nghỉ, hôm qua đã chén một bữa no nê, hôm nay lại tiếp tục đi đến một tiệm cafe ở phố ẩm thực ngồi chém gió với nhau.
Đàm Minh dẫn đầu lên tiếng.
"Chúng mày không tò mò tối hôm qua Nam ca cùng Trà Trà sư muội làm gì sao?"
Trương Đông nói: "Có thể làm gì chứ? Sư muội đều uống say như thế, lão đại nhiều nhất chính là đưa em ấy về phòng thôi, hơn nữa lấy tâm thái của một người cha già, lão đại chắc chắn sẽ chiếu cố sư muội thỏa đáng."
Kỳ Hinh phụ họa: "Đúng vậy, lần đầu tao nhìn thấy lão đại chiếu cố người khác đấy. Nói tới đó, ngày hôm qua lão đại ăn nhiều bánh kem như thế, thật sự là làm tao mở rộng tầm mắt. Lão đại tuy cái gì cũng ăn được, thế nhưng những thứ mà con gái thích ăn, hắn đều không chạm qua, không nghĩ tới lão đại có thể một lúc mà ăn nhiều bánh kem như thế, xem ra anh ấy vẫn thực sự rất thích bánh kem. Trước kia cũng không biết có phải là ngại nói với chúng ta hay không nữa, mỗi lần chúng ta ăn, hắn cũng chẳng hé răng nửa lời. Lần sau chúng ta mua bánh kem, nhất định phải chia cho lão đại ăn với. Tao cũng muốn lão đại là ba ba của tao, anh ấy thực sự chiếu cô Trà Trà sư muội quá mà!"
Đàm Minh lại buông tiếng thở dài.
Hắn liếc nhìn hai người trước mặt, đột nhiên hỏi một câu: "Hai người chúng mày có phải từ trước tới nay chưa từng yêu đương hay không?"
Sau đó, Đàm Minh bị hai người đồng thời trợn trắng mắt nói: "Nói như mày yêu đương rồi ấy."
Đàm Minh tỏ vẻ: "Tuy rằng tao không có kinh nghiệm thực tiễn, thế nhưng tao có kinh nghiệm về lý thuyết. Rất nhiều người anh em thất tình đều tìm đến tao để giãi bày đấy! Thượng đế chi tử! Khiến cho bọn nó xem nhẹ chuyện thất tình! Nghênh đón nhân sinh mới!"
Kỳ Hinh "ha hả" một tiếng: "Là đứa nào đến nói chuyện với con gái cũng khẩn trương như thế, cô gái nào nói với mày một câu mày cũng bổ não đủ kiểu cho được."
Đàm Minh: "Nói bậy, tao có nói chuyện khẩn trương với mày đâu, à phải, Kỳ ca không phải là con gái."
Trương Đông nói: "Kỳ ca là con gái, mày mới nói bậy đấy."
Đàm Minh thực sự mệt tâm, mỗi lần theo chân bọn họ cãi nhau, bọn họ đều tự động kết thành đồng mình. Hắn một thân một chiến tuyến căn bản không địch nổi hai người bọn họ.
Hắn chọc di động, cảm khái: "Vẫn là chủ nghĩa xã hội tốt hơn."
Kỳ Hinh: "Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội rất tốt."
Trương Đông: Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội rất kỳ diệu!"
Đàm Minh càng không muốn nói nữa.
Hắn có nói cũng không có ai hiểu, hơn nữa chắc đến cả đương sự cũng không hiểu. Hiện tại hắn giống như là một nam nhân gánh vác trọng trách lớn của thế giới, mỗi ngày lén lút nhắc nhở một đám ngốc, chỉ kèm chút hét thẳng vào tai bọn chúng: Đừng nghĩ nữa! Tình cha con chủ nghĩa của chúng mày là cái gì? Toàn là cẩu lương thôi! Cẩu lương đó!
Bỗng nhiên, Đàm Minh ngây ra, phảng phất như gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, há to miệng, không nói nên lời.
Trương Đông và Kỳ Hinh nhìn theo tầm mắt của Đàm Minh, hai người cũng không nói nên lời.
Trên cây cầu bên kia có một người đang đứng.
Ở chỗ đó, chính là nơi hút thuốc yêu thích của lão đại, bởi vì nó thoáng, mà còn ít người sẽ ra chỗ đó.
Mà giờ khắc này, một thân ảnh cao dài thẳng tắp vừa quen thuộc vừa xa lạ đứng ở chỗ đó, không chút để ý mà hút thuốc.
Dưới làn khói mờ mờ là một gương mặt sạch sẽ, hình dáng thâm thúy, không có một cọng râu nào.