Tiểu Xao Động

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Shmily

- --------------------

Chủ nhật hôm đó, ánh mặt trời cực kỳ chói, rõ ràng là cuối tháng chín rồi mà thời tiết vẫn nóng bức không khác gì mùa hè.

Lê Trà Trà đến chỗ tập hợp mà club quy định trước 20 phút.

Lần trước club họp, cô tới đúng giờ nhưng vẫn là người trễ nhất, có vết xe đổ phía trước, cô liền đi hỏi Kỳ Hinh một chút mới biết được club của bọn họ từ trước tới giờ đều quan niệm phải tới trước 15 phút.

Vì thế, Lê Trà Trà nghĩ, mình tới đúng giờ không bằng tới sớm trước.

Không ngờ chính là, club nói 15 phút thì chính là 15 phút, cô đi tàu điện ngầm đến cửa số hai của bãi biển, một người của club cũng không thấy bóng dáng.

Lê Trà Trà kéo mũ lưỡi trai, dựa vào tường.

Nghĩ tới hôm nay phải ở bãi biển hoặc đi ra trên biển tiếp nhận lễ rửa lội của ánh nắng mặt trời, Lê Trà Trà trước khi ra cửa đã bôi kem chống nắng thật kĩ, mang theo kính râm, mặc áo chống nắng, bất quá bên dưới vẫn để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Cô đợi 5 phút đồng hồ.

Quả nhiên, thời gian vừa tới, người đầu tiên của club đã xuất hiện.

Cô bỏ kính râm xuống, nhìn qua.

Người đầu tiên tới là Tiếu Nam.

Anh liếc cô một cái.

Lê Trà Trà lễ phép chào hỏi: "Học trưởng."

Anh ừ một tiếng, sau đó liền đứng ở bên cạnh cô, không nói chuyện. Lê Trà Trà không dấu vết đánh giá Tiếu Nam, từ sau lần gặp mặt ở dưới KTX, cô cũng chưa từng gặp lại anh. Bất quá mấy ngày nay anh làm gì, Lê Trà Trà đều biết.

Ba hôm trước, anh ở trong phòng thí nghiệm.

Hôm kia, anh ở trên lớp chuyên ngành.

Hôm qua, cơm trưa anh ăn cái gì.

.........

Đương nhiên, những việc như thế này, Lê Trà Trà đều là từ Đàm Minh hoặc từ đám Trương Đông biết được. Bọn họ là những thành viên có quan hệ gần gũi nhất với Tiếu Nam, tất nhiên là sẽ biết mấy chuyện đó.

Bất thình lình, Tiếu nam quay đầu lại, cô đối diện với ánh mắt của anh, anh đột nhiên hỏi: "Lạnh?"

Lê Trà Trà nao nao, nói: "Không lạnh."

Tiếu Nam chỉ vào quần áo cô: "Tay áo." Dừng một lát, lại nói: "Hôm nay nhiệt độ là 32 độ C."

Lê Trà Trà trầm mặc một lát, giải thích: "Đây là áo chống nắng, dùng để chắn ánh mặt trời."

Tiếu Nam nhìn tia nắng bên ngoài, nói: "Tiểu cô nương thì nên phơi nắng nhiều vào, thế mới có thể cao lên được." Nói xong, anh lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Chân Bảo nữ sĩ.

......

"... A Nam, sao con lại ăn mặc như thế? Mau mặc áo chống nắng vào. Ánh mặt trời có chứa tia tử ngoại, ngoài việc dễ bị phơi đen thì không nói, còn dễ dẫn tới những vấn đề như tàn nhang nữa. Con thường xuyên ra biển như vậy, hiện tại còn trẻ thì còn tốt, chứ sau này về già rồi, đến vợ con cũng ghét bỏ con cho coi."

.....

Tầm mắt anh dịch lên gương mặt của Lê Trà Trà.

Làn da cô như làm từ nước vậy, giống như trứng gà bóc, trắng nõn sạch sẽ.

.......

Anh nói: "Có tàn nhang cũng đẹp."

Lê Trà Trà: "... Dạ?"

Lời còn chưa dứt, từ bên kia cửa tàu điện ngầm đã truyền tới tiếng của Đàm Minh: "A! Nam ca! Anh tới sớm thế! Em cùng Đông Muội mới gặp nhau ở đây, Kỳ ca nói nhà nó có chút việc, bất quá cũng không phải việc lớn gì, cho nên sẽ tới muộn một chút."

Lúc Đàm Minh tới gần, Lê Trà Trà đã đeo kính râm lên.

Đàm Minh nhìn nhìn, hỏi: "Trà Trà sư muội?"

Lê Trà Trà gật đầu.

Đàm Minh nói: "Em cũng tới sớm nhỉ, em..." Giọng nói đột nhiên im bặt, hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, lắp bắp nói: "Em em em em em em em..."

Lê Trà Trà hỏi: "Em làm sao ạ?"

Đàm Minh muốn nói cô là cô gái bọn họ gặp ở biển lúc nghỉ hè, nhưng nhìn sang biểu tình của Nam ca, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, lại sửa lại lời nói: "Em tới sớm thật!" Sau đó, lén lút hỏi Tiếu Nam: "Nam ca, anh sớm nhận ra rồi?"

Tiếu Nam liếc nhìn hắn một cái: "Tao không mù."

Đàm Minh lại yên lặng nhìn Lê Trà Trà, thầm nghĩ kỹ thuật trang điểm kia của Trà Trà sư muội, nhận ra có mà là quỷ! Nghĩ tới ngày đó Nam ca nhìn chằm chằm tiểu cô nương này, Đàm Minh lại có thể hiểu được.

..... Thì ra là thế!

...........

Không bao lâu sau, trừ Kỳ Hinh ra, còn lại các thành viên khác đều đến đông đủ.

Đoàn người hướng về phía biển đi.

Hiện giờ đã qua thời gian nghỉ hè, trên bãi biển đã không còn nhiều người nữa, lác đác lưa thưa có vài mống. Thuyền dừng ở một bên khác của bến tàu, đi qua tương đối mất thời gian. Tiếu Nam đi đầu tiên, theo sau là Đàm Minh và Trương Đông, sau đó mới tới Lê Trà Trà, cuối cùng là các thành viên khác.

Nhóm thành viên mới rất ân cần.

Bốn, năm nam sinh đi phía sau vây quanh bên người Lê Trà Trà.

"Trà Trà, có muốn uống nước không? Nước lạnh."

"Trà Trà, nóng sao? Tớ có bình xịt phun sương này, mua ở nước ngoài, bảo đảm không đen da."

"Trà Trà, tớ che ô cho cậu nhé."

"Có muốn ăn dưa hấu lạnh không? Trong túi tớ có này!"

.........

Lời này vừa rơi xuống, Đàm Minh không nhịn được nhìn qua, nam sinh nghiêng cái bao giữ nhiệt, bên trong thật sự đúng là có dưa hấu ướp lạnh.

Hắn nói thầm: "Làm con gái thật sướng."

Trương Đông bâng quơ nhẹ nhàng nói: "Làm con trai cũng có đại ngộ giống vậy."

Đàm Minh che mông mình lại: "Tao không muốn có cái đãi ngộ đó."

Đàm Minh lén lút nhìn Tiếu Nam, phát hiện lão đại của bọn họ vẫn thẳng lưng, bước nhanh về phía trước, tựa hồ là không nghe thấy đám người ồn ào náo nhiệt ở phía sau. Nhưng vào lúc này, Tiếu Nam không quay đầu lại, nói một câu: "Lê Trà Trà, qua đây."

Giọng điệu còn rất nghiêm khắc.

Lê Trà Trà đáp một tiếng, ba bước biến thành hai đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Sao ạ?"

Đàm Minh nghe thấy lão đại nhà mình cứng rắn nói: "Cô gọi điện hỏi Kỳ Hinh xem khi nào đến."

Trương Đông há mồm: "Em..."

Còn chưa kịp nói hai chữ "... hỏi cho" thì đã bị Đàm Minh kéo lấy tay áo, hắn nghi hoặc nhìn cậu ta: "Làm gì?"

Đàm Minh nói: "Kỳ ca là con gái, Trà Trà sư muội cũng là con gái, đương nhiên để em ấy hỏi sẽ tiện hơn."

Trương Đông nói: "Không phải lão đại đã từng nói rồi sao? Trong club của chúng ta, con gái đều như con trai hết mà? Từ lúc nào anh ấy xem Kỳ ca là con gái vậy?"

Đàm mInh nói: "Đây là sự lãng mạn của sắt thép thẳng nam."

Nhưng mà vừa nói xong, Đàm Minh lại cảm thấy chính mình đang bị vả mặt bốp bốp, có Trà Trà sư muội đi bên người, Nam ca vẫn đi rất nhanh. Cô đi theo phía sau hiển nhiên phải cố hết sức, bước chân đều bắt đầu nhanh dần.

Đàm Minh nặng nề buông tiếng thở dài.

Rốt cuộc thì lúc nào hắn mới có thể dùng đoạn ghi âm kia vả mặt Nam ca đây?

..........

Lê Trà Trà bình thường cũng không phải chưa từng đi chung với Tiếu Nam, nhưng hôm nay ở trên bãi biển, hai chân anh y như gắn thêm mô tơ vậy, trong nhát mắt liền cách cô năm, sáu bước chân. Khoảng cách quá xa, Lê Trà Trà cảm thấy ngượng ngùng, đành phải dốc hết sức đuổi kịp tốc độ của Tiếu Nam.

Chờ cho hai người đi ra tới bến tàu, đám người Đàm Minh, Trương Đông ít nhất cũng bị kéo ra khoảng cách 50 mét.

Lê Trà Trà đánh giá xung quanh, bến tàu bên này đỗ bảy, tám chiếc thuyền không giống nhau, còn có du thuyền tư nhân.

Tiếu Nam đi lên một con thuyền màu lam, cũng không biết có phải do vì dãi nắng dầm mưa quá lâu hay không mà bên ngoài có chút cũ nát, bất quá vẫn rất sạch sẽ, thân thuyền được cọ sạch sáng bóng.

Lê Trà Trà cũng đi theo lên thuyền.

Thuyền không nhỏ, có hai tầng, gấp hai, ba lần quy mô của một du thuyền tư nhân bình thường.

Cô tò mò đánh giá.

Lúc này, Tiếu Nam bỗng nhiên nói: "Lê Trà Trà."

Lại là cái loại ngữ khí nghiêm túc này.

Lê Trà Trà cảm thấy Tiếu Nam thật sự có phong thái của người đứng đầu, thanh âm anh trầm xuống, ánh mắt hơi thâm, khí thế toát ra, cô lập tức đáp một tiếng, hỏi: "Muốn em làm cái gì sao?"

Tiếu Nam chỉ vào boong tàu, nói: "Cô đứng ở đây."

"A."

Chờ sau khi Lê Trà Trà đứng ở đó, đám người còn lại bao gồm cả Kỳ Hinh cũng đã lên thuyền.

Tiếu Nam bắt đầu giới thiệu.

"Đây là thuyền của chúng ta, chuyên môn đi thu dọn rác rưởi. Cụ thể mà nói là thu dọn các loại rác rưởi nổi ở trên mặt nước gây ra ô nhiễm nguồn nước, thu dọn xong sẽ chuyển hết lên xe chuyên dụng ở trên bờ, rác rưởi sẽ được đưa đi xử lí..."

"Đây là phần trước của thuyền, trang bị trước thu thập khoang..."

"... Trung gian là khoang đựng rác, chứa được khoảng 15 mét khối."

"Khoang trước có trang bị hệ thống hút dầu, còn có hai..."

Tiếu Nam giới thiệu rất chuyên nghiệp, những thành viên cũ đã sớm nắm rõ, cho nên cũng không có ai nghiêm túc nghe, nhóm thành viên mới chỉ cảm thấy tò mò, cũng không có nhiều hứng thú lắm, ngược lại, Lê Trà Trà nghe được rất nghiêm túc. Sau khi Tiếu Nam nói xong, cô còn đặt ra một vấn đề: "Em đã xem qua tư liệu, loại thuyền này có phải còn có chức năng phòng cháy ở trên biển nữa hay không?"

Tiếu Nam hơi kinh ngạc, nhìn Lê Trà Trà một lát mới nói: "Ở thân tàu có bộ điều khiển, trước sau đó bố trí một đầu phun nước phòng cháy cùng một bình bọt chữa cháy."

Lê Trà Trà hỏi: "Phun được bao xa?"

Tiếu Nam: "80 mét."

Kế tiếp, hai người bắt đầu thảo luận về cái đề tài này, còn dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để nói chuyện nữa.

Nhóm thành viên cũ bình thường tiếp xúc với Tiếu Nam khá nhiều, còn tính là nghe hiểu được chứ nhóm thành viên mới hoàn toàn đều không hiểu gì.

.....

Boong tàu không lớn, 11 người đứng ở đó liền có chút chật chội.

Tiếu Nam với Lê Trà Trà thảo luận rất nhiệt liệt, những người còn lại không có việc gì làm, hơn nữa mặt trời lại chiếu quá gắt, nóng đến đổ mồ hôi.

Lúc này, Đàm Minh bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện!

Vị trí mà Lê Trà Trà đứng chính là chỗ tốt nhất, sau lưng cô là khoang điều khiển, vừa lúc có bóng râm trùm xuống, mà Nam ca lại đứng phía trước cô, dưới thân hình cao lớn thon dài của anh, ánh mặt trời căn bản không thể chiếu tới Lê Trà Trà.

Lê Trà Trà không nhận ra chỗ đứng của mình không giống với mọi người, chỉ cảm thấy đứng ở trên boong tàu, ngẫu nhiên có gió biển thổi tới rất thoải mái.

Tiếu Nam nhìn cô, nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, trong mắt có một tia ý cười mà chính anh cũng không phát hiện ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio