Tiếu Xuân Phong – Giản giới

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày nay hắn cùng Mộ Dung Tả Ý ở chung rất tốt. Tính tình Mộ Dung Tả Ý ôn nhu bình thản, mà hắn, sự tùy hứng cùng ngang ngược của hắn căn bản không xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tả Ý. Không cần phải dùng hết sức kiềm chế hay miễn cưỡng, chỉ cần thấy người kia, tự nhiên hắn sẽ vì người đó mà bày ra phương diện tốt nhất của bản thân, căn bản không cần chút gắng gượng nào. Hắn trở nên thích cười hơn, cởi mở hơn, cũng bình hòa hơn. Đây là sức mạnh của tình yêu, có thể dễ dàng cải biến một con người.

Mua bánh xong, Tư Diệc Hành từ trong cửa hàng đi ra. Lúc này, vừa vặn có mấy người đeo đao mang kiếm đi qua hắn. Mấy người này vừa nhìn đã biết là người trong võ lâm. Tư Diệc Hành liếc bọn họ một cái, thu hồi ánh mắt, đứng ở tại chỗ suy nghĩ nên quay về quán trọ hay đi mua thêm chút đồ nữa.

Không lâu sau, cuộc đối thoại của mấy người kia bay tới tai hắn.

“Ai, đại công tử Mộ Dung thế gia muốn thành thân, tin này ngươi làm sao mà biết được? Căn bản không có chút phong thanh nào a.”

“Ngày hôm qua ta gặp được nhị thiếu gia của Nam Cung gia, là chính miệng hắn nói cho ta biết, tuyệt đối không phải giả. Ta phải nhanh nhanh trở về nói cho sư phụ, sớm chuẩn bị lễ vật đưa tới để thể hiện thành ý của chúng ta… Ai, ta với ngươi giao tình tốt, ta mới nói cho ngươi. Ngươi cũng mau về nói cho cha ngươi đi, nghe Nam Cung thiếu gia nói chỉ sợ tháng sau sẽ phát thiệp rồi.”

“Không biết bên nhà gái là ai?”

“Ta hỏi rồi, ngươi tuyệt đối không đoán được đâu, là Dịch Nhu Tâm. Nghe nói việc hôn nhân này được định từ nhỏ, vẫn chưa nói ra chính thức, có lẽ là đợi thành thân mới nói.”

“Số Mộ Dung Tả Ý thật may, Dịch Nhu Tâm là mỹ nhân nổi danh, ai, chúng ta không có được phúc khí như vậy.”

Mấy người kia vừa bàn luận vừa đi xa dần, còn Tư Diệc Hành thì như bị sét đánh đứng tại chỗ, tứ chi tê liệt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, trong đầu chỉ quanh quẩn những lời vừa mới nghe được: ‘Đại công tử Mộ Dung gia muốn thành hôn.’

Mộ Dung Tả Ý sắp thành hôn? Hắn muốn cùng một nữ tử kết phát chẩm tịch, sau đó sinh nhi dục nữ, huề thủ bạch phát. Mà mình, mình sẽ lập tức mất đi hắn.

(kết phát chẩm tịch là kết tóc nằm cùng một chiếu, sinh nhi dục nữ là sinh con trai nuôi con gái, huề thủ bạch phát là nắm tay nhau tới lúc đầu bạc)

Trái tim Tư Diệc Hành đau đớn sâu sắc như bị một con dã thú cắn, khiến cho tiên huyết đầm đìa, đau nhức tới tận tâm phế.

Ấm áp ngọt ngào mấy ngày nay như là mộng. Mà lúc này đây, mộng thì phải tỉnh, hắn đã không còn cơ hội khiến Mộ Dung Tả Ý yêu hắn nữa. Trời cao đối xử với hắn sao mà cay nghiệt, chỉ cho hắn một chút thoải mái ngắn ngủi như thế, rồi vĩnh viễn cướp đi Mộ Dung Tả Ý từ bên người hắn. Còn hắn, không có chút năng lực nào để phản kháng.

Tư Diệc Hành biết, với tính tình Mộ Dung Tả Ý, hắn nếu cưới thê tử, nhất định sẽ đối với nữ tử kia rất tốt, chắc chắn không làm ra chuyện gì có lỗi với nàng. Còn mình, sẽ thật sự vĩnh viễn mất đi hắn, thậm chí, có khả năng mãi mãi cũng không còn được gặp lại hắn nữa.

Vốn hắn cho rằng bản thân vẫn còn chút hy vọng, hiện tại mới biết, nguyên lai hy vọng chỉ là ông trời lừa gạt hắn, cho hắn hy vọng giả dối để hắn càng rơi sâu vào vực sâu thống khổ.

Tư Diệc Hành cắn mạnh môi dưới, bên môi vì dùng sức quá đà mà nhè nhẹ chảy máu tươi, nhưng hắn không chút nào cảm thấy đau đớn, bởi vì tuyệt vọng đã sớm khiến cho cảm giác của hắn chết lặng.

Như người mộng du Tư Diệc Hành quay trở lại quán trọ, đi vào phòng, lúc này mới phát hiện Mộ Dung Tả Ý đã về, đang ở trước giường thu thập đồ dạc.

Mộ Dung Tả Ý nghe cửa phòng mở, quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy người vào là Tư Diệc Hành. Hắn hoàn toàn không lưu ý tới thần tình của Tư Diệc Hành, quay đầu lại vừa tiếp tục thu dọn đồ vừa nói “Tư Diệc Hành, ta có việc phải lập tức về nhà, không còn thời gian cùng người nữa. Chỗ này là bốn trăm lượng bạc, ngươi cầm trước đi, đừng chạy loạn lên, ở chỗ này chờ, ta tin không đến vài ngày bọn Tùng Kinh sẽ tìm được ngươi…”

Đúng rồi, hắn phải về, hắn muốn đi cưới cái cô Dịch Nhu Tâm kia, muốn ly khai mình, từ nay về sau mãi không gặp mình nữa.

Tư Diệc Hành tuyệt vọng nhìn bóng lưng Mộ Dung Tả Ý. Lúc này Mộ Dung Tả Ý gần trong gang tấc, thế nhưng, giữa bọn họ xa cách như thiên nhai (chân trời). Qua ngày hôm nay, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa. Không mất quá nhiều thời gian Mộ Dung Tả Ý sẽ quên hắn, sau đó vĩnh viễn không nghĩ tới nữa.

Hắn không cần kết quả như vậy, hắn không cam lòng chịu số phận như thế, không cam lòng kết thúc tình yêu say đắm của mình như vậy, không cam lòng cứ thế mất đi người kia… Hắn có thể vì người này mà cải biến tác phong hành sự của mình, cải biến sự tùy hứng của mình, thế nhưng nếu như cải biến như vậy cũng không thể giúp hắn lưu lại người đó, hắn thà rằng quay về với phương pháp của mình.

Dù là Di Hòa nói có đúng, miễn cưỡng Mộ Dung Tả Ý sẽ chỉ làm kết quả càng tệ đi … Thế nhưng, nếu như ôn nhu thuận theo chỉ có thể là mở lớn mắt nhìn người kia bỏ đi, hắn thà rằng mạo hiểm cưỡng ép để giữ lại.

Không làm gì cả để chống lại số phận thì không phải cách làm của Tư Diệc Hành.

Tư Diệc Hành từng bước một bước tới phía sau Mộ Dung Tả Ý, không hề chớp mắt nhìn mái tóc đen dài, bờ vai vững chắc… Ánh mắt dần dần vì tuyệt vọng đau xót mà biến thành nóng rực cuồng bạo như lửa, còn có một sự tuyệt nhiên liều lĩnh.

“Ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Tả Ý đối với sự trầm mặc của Tư Diệc Hành thấy có chút kì quái, vừa mới quay đầu hỏi một câu đã bị Tư Diệc Hành giơ tay điểm trúng huyệt đạo. Mộ Dung Tả Ý đờ ra ở đó, vừa sợ vừa nghi, nhưng đến một chữ cũng không nói được. Lúc này, đến á huyệt của hắn cũng đã bị Tư Diệc Hành phong bế.

Khinh nhu không gì sánh được đem Mộ Dung Tả Ý đặt lên giường, Tư Diệc Hành ngưng mắt nhìn hắn.

“Từ nhỏ ta muốn cái gì sẽ có cái đó, nhưng lại không có gì là do tự ta muốn cả. Ngươi là người ta nguyện ý bỏ tất cả để đổi lấy, nhưng lại không thèm để ý đến ta một chút nào… Ta vốn cho rằng mình còn hy vọng, ta nguyện ý vì ngươi mà thay đổi tất cả, nguyện ý thần phục ngươi. Thế nhưng, ngươi lại muốn thành hôn… Một khi ngươi muốn cái nữ nhân kia, ta sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi. Ta biết ngươi vẫn không hề yêu ta, ngươi rất nhanh sẽ quên ta. Ta cam tâm… Ta không muốn loại kết quả như vậy.”

“Ta không muốn kết quả như vậy, cách của ta có lẽ sai, dù sẽ làm ngươi hận ta suốt đời… thế nhưng, so với việc ngươi bỏ đi, sự tình còn tệ hơn…” Tư Diệc Hành chậm rãi cởi y phục Mộ Dung Tả Ý ra, đồng thời cúi đầu nỉ non, ngữ khí bình tĩnh làm cho người ta kinh hãi cuồng loạn.

Tư Diệc Hành nói đứt quãng khiến Mộ Dung Tả Ý bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ sự tình sai ở chỗ nào.

Nhất định Tư Diệc Hành nghe tin đại công tử Mộ Dung gia muốn thành thân, chịu phải đả kích quá lớn, mới kích động như thế. Hắn cũng vừa mới nghe được tin này cho nên mới muốn nhanh về nhà. Thế nhưng mấu chốt của vấn đề là: Người muốn thành thân cũng không phải hắn a. (=)) thảm quá, nhưng muộn rồi anh ạ)

Việc hôn nhân này là cha hắn dành cho Kinh Diễm. Mộ Dung Kinh Diễm mới là đại công tử chính tông Mộ Dung gia, còn hắn là Mộ Dung nhị nhi tử, nhỏ hơn Kinh Diễm hai tuổi, căn bản không phải là trưởng tử. Chỉ là Mộ Dung Kinh Diễm như trẻ con thích làm nũng lại thích giả bộ ngây thơ, còn hắn lại trầm ổn ung dung, người không biết nhìn thấy cho rằng Kinh Diễm là đệ đệ.

Hơn nữa Mộ Dung Kinh Diễm ngoại trừ ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt gây sự gặp rắc rối thì cái gì cũng không quan tâm, vậy nên mọi việc của Mộ Dung gia đều do hắn xử lý chu toàn, vậy nên người ngoài càng cho rằng hắn mới là trưởng công tử của Mộ Dung gia. Người của Mộ Dung sơn trang lại nghĩ cũng không cần phải giải thích chuyện này, để kệ cho mọi người hiểu lầm. Mộ Dung Tả Ý trăm triệu lần không ngờ cái việc hiểu lầm này lại hại hắn thê thảm.

Mộ Dung Tả Ý liều mạng nháy mắt ( =)))))))))))))))), muốn giải thích toàn bộ sự tình với Tư Diệc Hành, thế nhưng hết lần này tới lần khác một chữ cũng không nói ra được, mà Tư Diệc Hành căn bản cũng không nhìn tới thần sắc của hắn, chỉ thong thả mà kiên quyết cởi ra toàn bộ y phục của hắn.

Tư Diệc Hành nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của Mộ Dung Tả Ý, thân thể ấm áp biết bao, cái độ ấm khiến hắn khao khát. Mà lồng ngực này, vừa rộng vừa vững chắc, nhất định có thể cho bất cứ ai một cái ôm an toàn nhất. Thế nhưng tất cả điều này, có phải vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn một ngày?

Tham luyến âu yếm trong ngực Mộ Dung Tả Ý, bàn tay Tư Diệc Hành chậm rãi đi xuống tới tiểu phúc hạ (dưới bụng). Tiếp đó, hắn nhẹ nhàng cầm lên dục vọng mềm rũ, ôn nhu ma xát vài cái. Thế rồi Tư Diệc Hành cúi đầu, hé miệng ra dịu dàng hàm trụ lấy nam tính của Mộ Dung Tả Ý, vụng về dùng đầu lưỡi cuốn lấy liếm lên bộ phận mềm mại bình thản.

Mộ Dung Tả Ý bị hành động của Tư Diệc Hành làm cho ngạc nhiên, đến phẫn nộ cũng quên mất, trên mặt nhiễm chút ửng hồng, thân thể càng cứng ngắc như tảng đá.

Tư Diệc Hành sao có thể làm như vậy? Cái bộ phận bí ẩn kia đến chính hắn còn rất ít khi đụng chạm, lúc này lại không chỉ bị Tư Diệc Hành xoa trong tay, còn ngậm vào miệng! Mộ Dung Tả Ý tuy rằng cực kỳ từng trải, thế nhưng đối với tình dục hắn so với Tư Diệc Hành cũng không nhiều nhặn kinh nghiệm gì hơn. Tính tình bình ổn tới lãnh tĩnh như hắn đối với tình dục luôn luôn ít quan tâm, cũng không cảm thấy có cái gì nhu câu. Vậy nên hắn không chỉ chưa từng cũng bất cứ kẻ nào làm chuyện này, đến bản thân tự làm cũng phi thường ít. Mộ Dung Tả Ý nghĩ thế nào cũng không ra có ngày dục vọng của hắn lại bị một nam nhân ngậm trong miệng mà mút liếm.

Cảm giác thẹn ngược lại càng tăng lên sự nhạy cảm của các giác quan. Mộ Dung Tả Ý có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng khoang miệng ấm áp ẩm ướt của Tư Diệc Hành bao vây lấy dục vọng của mình, đầu lưỡi ở chỗ dục vọng mẫn cảm bắt đầu cuốn lấy mà liếm… Không cách nào chống cự được khoái cảm từ chỗ nam tính nhạy cảm nhất kia truyền tới, thân thể Mộ Dung Tả Ý dần dần khuất phục dưới khát vọng tình dục, nam tính dục vọng cũng chầm chậm cứng rắn lên.

Mộ Dung Tả Ý chỉ cảm thấy bản thân dường như tiến vào trong nước, cả người vừa hư vừa nhuyễn, một chút khí lực cũng không có, thế nhưng có một chỗ hết lần này tới lần khác càng lúc càng cứng càng lúc càng thế, kiên ngạnh hỏa nhiệt như thể khối sắt mới ra lò. Mà mọi cảm giác của thân thể đều tập trung ở chỗ nguy hiểm dưới bụng kia. Đầu lưỡi vốn ấm áp của Tư Diệc Hành lúc này lại có vẻ mát lạnh, mỗi lần liếm qua chỗ trụ thân nóng rực cùng phía tiền đoan nhạy cảm, đều khiến Mộ Dung Tả Ý thở gấp. Thế nhưng thoải mái qua đi, mang theo sự mát lạnh, thì hỏa nhiệt cùng nôn nóng lại càng thêm khó chịu.

(trụ thân là phần thân, còn tiền đoan là phần đầu:”>)

Mộ Dung Tả Ý muốn lớn tiếng kêu lên, muốn né tránh loại dằn vặt này, thế nhưng mãi không động đậy được, chỉ có thể bất lực nằm ở đó, nhẫn nại chịu sự giày vò của tình dục.

Nhả ra dục vọng trong miệng đã sung huyết cứng rắn, Tư Diệc Hành đau thương nở nụ cười. Sau đó, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên ngực Mộ Dung Tả Ý, đồng thời cởi y phục của chính mình ra, bước lên giường.

Động tác kế tiếp của Tư Diệc Hành khiến Mộ Dung Tả Ý bởi vì kinh hãi mà đầu óc trống rỗng.

Tách xa hai chân ra, ngồi ngang qua người hắn, Tư Diệc Hành lại cầm lấy dục vọng đã cứng rắn sung huyết, nhằm vào nụ hoa ở giữa, chậm rãi ngồi xuống.

Nụ hoa chưa từng bị tiến nhập ngoan cường chống cự lại sự xâm phạm của dị vật, thế nhưng chủ nhân của nó thì không chút nào để ý, cứng rắn bức bách nó tiếp nhận. Rốt cục, nam tính cứng rắn biến đổi xâm nhập được vào trong, nụ hoa bị xé rách tuôn ra tiên huyết.

Thống khổ khiến mặt mày Tư Diệc Hành nhăn lại, thế nhưng hắn không chút để ý, cắn răng, dùng lực áp xuống phía dưới, có tiên huyết bôi trơn khiến dục vọng của Mộ Dung Tả Ý hoàn toàn tiến nhập vào thân thể Tư Diệc Hành.

Hạ thể bị xé rách so ra còn kém sự đau đớn của cõi lòng tan nát. Tư Diệc Hành nhắm mắt lại, thầm nghĩ dùng sự đau đớn của thân thể để quên đi nỗi đau trong ngực. Hắn gần như tự ngược cố sức đong đưa eo, bộ lộng lên dục vọng của Mộ Dung Tả Ý.

Hắn cùng Mộ Dung Tả Ý rốt cục kết hợp thành nhất thể, hắn rốt cục cũng có được người này cho bản thân một lần, dù cho đây có thể là ký ức duy nhất hắn giữ được cho mình. Hắn không muốn Mộ Dung Tả Ý không vui, thế nhưng hắn càng không thể thử buông tay, hắn có khả năng làm, chỉ là tận lực giảm thiểu đi cảm giác nhục nhã của Mộ Dung Tả Ý mà thôi.

Từ mí mắt nhắm chặt của Tư Diệc Hành nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Tại sao lại như vậy? Đầu óc Mộ Dung Tả Ý một mảng hỗn loạn, căn bản không cách nào tự hỏi, mà động tác tiếp theo của Tư Diệc Hành càng khiến hắn không có năng lực tự hỏi nữa. Từ chỗ kết hợp truyền đến khóai cảm so với kích thích vừa nãy càng làm cho người ta thêm nôn nóng. Hắn có thể cảm thấy dục vọng của mình bị gắt gao trói buộc trong dũng đạo ướt át nóng như lửa. Nội bích non mềm ấm áp của Tư Diệc Hành cuốn trên cái cứng rắn của hắn, mỗi một lần lên xuống, dục vọng nam tính của hắn bị ma sát sản sinh ra khoái cảm khiến hắn run rẩy, mà tiền đoan mẫn cảm mỗi lần thâm nhập, đều bị hoa tâm cực mềm mại cực chặt chẽ ôn nhu hôn lên, ma sát, càng khiến hắn hầu như chìm trong sung sướng.

Mộ Dung Tả Ý chưa bao giờ biết sắc dục có thể gây cho mình khoái cảm cuộn trào mãnh liệt cuồng dã như vậy. Sự thích thú vừa nãy khiến hắn vô pháp tự chế hóa ra chỉ là sự bắt đầu, lúc này phóng túng dây dưa mới thực sự là cao trào.

Thân thể Mộ Dung Tả Ý căng ra, trong người như có lửa, sóng nhiệt từng đợt từng đợt đánh vào toàn thân hắn, cuối cùng tụ lại ở bộ vị nơi hạ thân bị chăm chú bao vậy, khiến hắn trướng đau khó nhịn. Thế nhưng, trong đau nhức khó chịu lại có loại sảng khoái trước nay chưa từng có. Đột nhiên, dòng nước phá tan đê, phun mạnh ra. Mộ Dung Tả Ý thở hổn hết, sa vào tuyệt đỉnh cao trào do phát tiết mang lại.

Trong thân thể đột nhiên tuôn ra nhiệt lưu khiến Tư Diệc Hành ngừng động tác. Nội bích thụ thương của hắn bị nhiệt lưu đó thiêu đốt đau đớn không gì sánh được, Tư Diệc Hành rốt cục nhịn không được thốt ra một tiếng rên rỉ, sau đó yếu ớt ngã lên người Mộ Dung Tả Ý.

Một lát sau, Tư Diệc Hành miễn cưỡng chống đỡ thân thể dậy, đưa tay giải khai huyệt đạo của Mộ Dung Tả Ý.

“Ngươi nếu như muốn giết ta thì cứ động thủ.” Tư Diệc Hành nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.

Vào lúc quyết định làm việc này, hắn đã có chuẩn bị sẽ bị Mộ Dung Tả Ý giết chết. Hắn không quan tâm, thậm chí mong muốn được chết trong tay Mộ Dung Tả Ý. Như vậy, dù là bọn họ thực sự không có tương lai, hắn cũng đã định trước suốt một đời đều không thể quên được người này.

Mộ Dung Tả Ý trầm mặc không nói, chậm rãi đứng dậy chỉnh lý y phục. Lúc mặc y phục, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tư Diệc Hành thân thể vẫn xích lõa nằm trên giường. Trên mặt lệ ngân, trên môi có dấu răng, mái tóc dài rối tung, còn có tiên huyết hòa cũng vết tích tình dục do mình lưu lại giữa hai chân… Tất cả đều là chứng thực một cách sáng tỏ những chuyện vừa xảy ra.

Mộ Dung Tả Ý vạn lần không ngờ lần đầu tiên của mình lại phát sinh ở dưới tình huống như vậy, cùng một nam nhân như thế.

Giữa Tư Diệc Hành và hắn đã có quan hệ cực kỳ thân mật, bọn họ đều ở đâu đó trong sinh mệnh, in lên vết tích sâu đậm nhất. Hắn đã chiếm hữu nam nhân này, mà đồng thời với Tư Diệc Hành cũng là lần đầu tiên.

Bọn họ đều là lần đầu của đối phương, hắn đâu thể lừa dối bản thân vẫn không thèm để ý đến nam nhân kia?

Tư Diệc Hành đã đem tên của hắn khắc sâu vào trong lòng, in lên trên thân thể. Tư Diệc Hành hiểu hắn quá rõ, biết rằng giữa bọn họ phát sinh chuyện như vậy, với tính tình của hắn sẽ không cách nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, coi như không có việc gì mà đi cưới một nữ nhân… Vậy nên Tư Diệc Hành ép buộc hắn xâm phạm chính mình. Từ đó về sau, bọn họ lại tiếp tục dây dưa, rốt cục vĩnh viễn không có khả năng đoạn tuyệt. Bất kể sau này ra sao, hắn cuối cũng vẫn vĩnh viễn không quên được cái tên ‘Tư Diệc Hành’ và con người kia.

Phải đối xử với người này thế nào đây? Giết? Tư Diệc Hành nói nhẹ nhàng cỡ đó, hắn làm sao có thể giết được?

Mộ Dung Tả Ý cảm thấy một loại cảm giác bất lực sâu sắc.

Hắn đã chiếm hữu thân thể người này. Đối với nam nhân mà nói, chiếm hữu một nam nhân khác, loại rung động này kỳ thực càng khắc sâu cũng càng chấn động. Lý trí Mộ Dung Tả Ý luôn lãnh tính, xử sự quyết đóan, lúc này, hắn lại không biết nên đối đãi thế nào với người đã ép buộc hắn chiếm hữu chính mình.

Lần trước lúc Tư Diệc Hành bắt hắn về, nếu là lúc đó làm chuyện này, Mộ Dung Tả Ý khẳng định mình sẽ phẫn nộ nghĩ bị làm nhục, hắn nhất định sẽ căm hận Tư Diệc Hành, thậm chí sẽ muốn giết người kia… Bởi vì bất kể là ai ôm, hắn vẫn là thấy bị ép buộc.

Thế nhưng lúc này hoàn toàn không giống với lúc đó. Từ đầu tới cuối, hắn đối với Tư Diệc Hành chưa bao giờ sinh ra ý muốn giết. Cho dù vào lúc hắn cho rằng Tư Diệc Hành muốn cường bạo mình, hắn cũng không nghĩ tới muốn giết Tư Diệc Hành, huống chi, cuối cùng lại là hắn chiếm hữu Tư Diệc Hành.

Mộ Dung Tả Ý vô lực ngẩng đầu lên, điều càng làm cho hắn phiền não chính là, lúc phát sinh chuyện này, đối mặt với Tư Diệc Hành, hắn lại thấy hoang mang hơn là phẫn nộ, thương tiếc nhiều hơn tức giận.

Tâm tình của hắn đối với Tư Diệc Hành đã không còn như cũ. Mộ Dung Tả ý không cách nào phủ nhận điểm này. Tư Diệc Hành vì hắn mà làm tất cả, hắn không có khả năng coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh, Tư Diệc Hành si tình với hắn, hắn không cách nào coi thường. Xảy ra chuyện này, Tư Diệc Hành ở trong lòng hắn, đã không còn là một người xa lạ có thể quên dễ dàng nữa.

Phải làm nói thế nào với người này rằng chính mình kỳ thực cũng là lần đầu tiên.

Tư Diệc Hành gây cho Mộ Dung Tả Ý kinh hãi cùng chấn động, so với tưởng tượng còn lớn hơn.

Tất cả đều rối loạn

Mộ Dung Tả Ý phiền não xoa ấn đường.

Bản thân hận nhất bị ép buộc, hơn nữa, lại là trong chuyện như vậy. Thế nhưng vì sao Tư Diệc hành không khiến hắn có cảm giác nhục nhã… Lẽ nào, hắn đối với Tư Diệc Hành đã lờ mờ có chút tình cảm?

Mộ Dung Tả Ý âm thầm hỏi bản thân, nhưng không có đáp án. Hắn không khỏi thở dài một cái, đứng lên đi ra ngoài.

Nghe tiếng mở rồi đóng cửa, Tư Diệc Hành nhắm mắt lại lông mi run rẩy, hai giọt nước mắt lặng lẽ từ lông mi trượt xuống.

Di Hòa từng nói Mộ Dung Tả Ý ngoài mềm trong cứng, sẽ không tha thứ cho ai hiếp bức mình … Nụ cười ôn nhu như vậy, nhãn thần ôn nhu như vậy, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa. Hắn không hối hận, hắn yêu người đó. Bảo hắn chán nản buông tay, bảo hắn cái gì cũng không làm chấp nhận số phận, đó không phải tính cách của hắn. Thế nhưng việc hắn làm có phải cũng là vô ích không?

Thế nhưng chí ít hắn biết Mộ Dung Tả Ý suốt đời đều không thể quên hắn. Có thể có kết quả như vậy, có lẽ, hắn cũng thấy thỏa mãn… Tư Diệc Hành dúi đầu vào gối, trên gối vẫn còn mùi hương của Mộ Dung Tả Ý, thế nhưng, có phải sẽ không bao giờ trở lại nữa?

Cửa bị đẩy ra, Tư Diệc Hành chậm chạp ngẩng đầu, lập tức kinh ngạc mở lớn mắt.

Mộ Dung Tả Ý bưng một chậu nước đi vào. Tuy rằng mặt hắn vẫn đang xụ ra, nhưng Tư Diệc Hành hầu như vui đến phát khóc. Mộ Dung Tả Ý không giết hắn, thậm chí cũng không phớt lờ bỏ hắn lại. Cho dù hành động kia không phải vì yêu hắn, chỉ là bởi vì tính tình của người này ôn nhu, hắn cũng không quan tâm.

Mộ Dung Tả Ý đem nước đặt cạnh giường, sau đó vắt khăn, lau thân thể giúp Tư Diệc Hành. Sắc mặt hắn tuy có thể nói là không dễ coi, thế nhưng động tác cũng nhẹ nhàng. Tư Diệc Hành si ngốc nhìn lông mi buông xuống cùng gương mặt không có biểu tình của Mộ Dung Tả Ý, ngoài tình tự chua xót khổ sở bi thương, còn có một tia ngọt ngào. Sự ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý có phải chứng minh rằng hắn đối với mình kỳ thực cũng có chút tình cảm?

“Ngươi có trách ta không?” Nhìn Mộ Dung Tả Ý trầm mặc không nói, Tư Diệc Hành thấp giọng hỏi.

Trách hắn sao? Mộ Dung Tả Ý cũng vô pháp trả lời vấn đề này.

Tất cả những điều Tư Diệc Hành làm, khởi nguồn cũng chỉ từ một chữ ‘yêu’. Hơn nữa, bởi vì hắn nguyên bản là một người kiêu ngạo bốc đồng, tuyệt đối không để bản thân phải lo lắng tâm tình của người khác. Thế nhưng vừa nãy, cho dù trong lúc tâm trạng cực độ kích động bi thương, cho dù tính tình vốn kiêu ngạo bị kích phát, Tư Diệc Hành vẫn chọn cách cực lực bảo hộ Mộ Dung Tả Ý, mà gây ra thương tổn thật lớn cho chính hắn.

Mộ Dung Tả ý hiểu rõ trong đó ẩn chứa cái gì, chính là thâm tình si ái vô hạn. Hắn không thể tưởng tượng một nam nhân từ nhỏ duy ngã độc tôn như Tư Diệc Hành, sao lại cam tâm tình nguyện để bản thân bị một nam nhân khác chiếm hữu lấy tâm tình?

Mộ Dung Tả Ý chỉ biết là mình tuyệt đối không làm được như vậy. Tôn nghiêm của đàn ông cùng cá tính đầy lý trí khiến hắn không có khả năng vì tình cảm mà nỗ lực tất cả.

Tư Diệc Hành như vậy, hắn có thể trách sao? Thế nhưng, có thể không trách sao?

Tư Diệc Hành trước sau vẫn là bá đạo cùng ngang ngược. Tuy rằng hắn không phải lại dùng võ công cùng tư cách để áp chế hiếp bức mình, thế nhưng si tình của hắn cũng là một loại bá đạo. Cái người này, từ đầu đã yêu một cách ngang ngạnh, sau lại thâm tình cố chấp đều là vì muốn đem mình lôi kéo vào trong ái luyến của hắn… Hiện tại, lại không từ thủ đoạn thương tổn hắn cùng thương tổn mình, chỉ là vì không cho mình ly khai.

Mộ Dung Tả Ý không thích không có cách khống chế sự tình, sớm đã quen tất cả mọi việc đều ở trong tay mình. Thế nhưng, Tư Diệc Hành lại là một biến lượng mình vô phát điều khiển. Nam nhân này gây cho mình rất nhiều phiền não, tâm tình bình tĩnh đều bị hắn phá vỡ, cuộc sống của mình bị hắn khuấy đảo rối rung lên. Hiện tại, thân thể đã không khỏi bị hắn kéo vào trong dòng suối mà mình vô pháp đoán trước vô pháp khống chế.

Không cách nào phân biệt cảm giác rắc rối phức tạp trong lòng, Mộ Dung Tả Ý ngước mắt lên, nhìn ánh mắt Tư Diệc Hành lẫn lộn sự cầu xin, bi thương, tuyệt vọng, chờ mong, còn có thâm tình vô hạn, hắn hoàn toàn không biết mình có thể nói gì, chỉ biết than nhẹ một tiếng, bưng chậu nước đi ra ngòai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio