Trong nháy mắt, hôn sự của Hoắc Anh vào công chúa đã đến, phủ tướng quân bắt đầu giăng đèn kết hoa, công khai tổ chức.
“Ngươi muốn đuổi ta đi?” Sắc mặt Liễu Nhuận Thanh tái nhợt, hai tay nắm lấy bao y phục không ngừng run rẩy.
Hoắc Anh thở dài một tiếng, nói: “Nhuận thanh, Ngươi hiểu được lòng ta mà. Lần này ta thật sự không muốn đuổi ngươi, mà là bất đắc dĩ, những người khác thì thôi đi, ta cho chút ít ngân lượng, lại để cho bọn họ hồi hương, nhưng ngươi, cuối cùng ta vẫn không dứt bỏ được.”
“Vậy ngươi vì sao…” Liễu Nhuận Thanh không nói được nữa.
Hoắc Anh đỡ lấy bờ vai của y, phát hiện y gần đây gầy gò không ít. Thời gian này hắn bận rộn với hôn sự, lại không phát giác Liễu Nhuận Thanh đã gầy đến như vậy. “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta có một đình viện nhỏ ở vùng ngoại ô, ngươi có thể tạm thời ở chỗ đó, chờ thêm chút ít thời gian ta sẽ đưa ngươi về lại phủ.”
“Chờ chút ít thời gian?” Liễu Nhuận Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, mi mắt cong cong coi như trăng non. “Cho dù bao lâu đi nữa, công chúa điện hạ sợ là không chấp nhận nổi ta, ngươi muốn ta chết trên tay nàng ta sao?”
“Vậy ta còn có thể xử lý thế nào đây?” Hoắc Anh ảo não phất tay.
Liễu Nhuận Thanh bắt lấy tay hắn, ép lên hai má của mình. “Hoắc Anh, chúng ta trốn đi, trốn đi rất xa.”
Hoắc Anh cười khổ. “Trốn? Thiên hạ là đất của vua, chúng ta có thể trốn đến nơi nào?”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý, luôn luôn có địa phương có thể đi.” Ánh mắt Liễu Nhuận Thanh lấp lánh. “Tin tưởng ta, hai người chúng ta tìm một nơi để ổn định, sau đó ở nắm tay nhau đến đầu bạc, vĩnh viễn không chia lìa.”
“Không, ngươi nghĩ rất đơn giản.” Hoắc Anh có chút bực bội, hắn không rõ vì sao Liễu Nhuận Thanh từ trước đến nay khéo hiểu lòng người lại trở nên không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy. Hắn vốn nghĩ việc này rất dễ dàng giải quyết, Liễu Nhuận Thanh cũng có thể thông cảm cho tình cảnh của hắn, lại không nghĩ rằng y lại khó chịu như vậy.
Liễu Nhuận Thanh nhìn gương mặt bên cương nghị của Hoắc Anh, nắm chặt bao y phục. “Hôm nay ngươi đã quyết tâm?”
“Đúng.” Hoắc Anh cứng rắn quyết tâm không nhìn đến y. Hắn thật sự có chân tình với Liễu Nhuận Thanh, nhưng cân nhắc thiệt hại, nếu muốn hắn thật sự phải bỏ một bên, hắn đành buông bỏ tư tình. Hoắc gia nhiều thế hệ, làm sao có thể bị mất trong tay của hắn.
Đợi cho Hoắc Anh lấy lại tinh thần, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời xa của Liễu Nhuận Thanh, gầy gò nhỏ bé, phảng phất như cành liễu rũ xuống trong gió. Tức thì hắn cảm thấy nỗi khổ vạn tiễn xuyên tâm trên sa trường cũng chẳng bằng sự đớn đau trong một khắc này. Hoắc Anh hé miệng, rất muốn gọi y, rất muốn xông lên phía trước để ôm y vào lòng, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm được gì cả.
Liễu Nhuận Thanh biến mất.
Y không có ở trạch viện mà Hoắc Anh đã an bài cho y, mà triệt để biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất Liễu Nhuận Thanh chưa bao giờ đã xuất hiện trên thế gian này. Ngay từ đầu, Hoắc Anh còn hi vọng là hắn chỉ ngẫu nhiên đùa nghịch vì giận mình mà thôi, nhưng thời gian qua đi, Hoắc Anh cũng cảm thấy kinh hoàng. Liễu Nhuận Thanh thật sự không cần hắn nữa rồi.
Đến khi hắn ý thức được điều này, ngày đại hôn với công chúa cũng đã đến.
Cưỡi con ngựa to đỏ sẫm, Hoắc Anh thầm nghĩ muốn lập tức nhảy xuống ngựa lưng, thoát khỏi bộ xiêm y tân lang chói mắt này, sau đó đi tìm Liễu Nhuận Thanh về.
“Phò mã gia thật đúng là tuấn tú lịch thiệp.”
“Đúng vậy, dòng dõi hổ tướng, danh bất hư truyền đây nè. Hoắc Tướng quân cùng công chúa cũng xứng đôi cực kỳ.”
Dân chúng xem náo nhiệt trên đường đều tán thưởng hôn sự này. Hoắc Anh mờ mịt nhìn đám người, nhưng vẫn thủy chung không phát hiện bóng dáng mình đang chờ đợi trong đó.
Đêm động phòng hoa chúc, Hoắc Anh ngồi ở trước bàn không nói một lời, xuyên thấu qua màn che có thể trông thấy vị tân nương mặc đồ cẩm tú xinh đẹp. Trên bàn rượu được phép uống nhiều hai chén, trong lúc giật mình hắn lại cảm thấy bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt kia có chút tương tự với Liễu Nhuận Thanh.
Run rẩy nhấc vải hồng che, tân nương ngẩng đầu lên, Hoắc anh cả kinh bước lui hai bước, sau đó lại cảm thấy khó tin, vươn tay chạm vào mái tóc người trước mắt.”Nhuận Thanh… Nhuận Thanh, thật sự là ngươi?”
Liễu Nhuận Thanh vẫn là Liễu Nhuận Thanh trước đây, nhưng đôi mắt đã không còn ý cười hiền hoà, ánh mắt trống rỗng, dường nhưng đang nhìn chòng chọc Hoắc Anh, lại dường như tùy ý nhìn về nơi khác. “Ta phải đi, lần này đến tạm biệt ngươi.”
“Đi? Tại sao lại muốn đi?” Đây là lần thứ mấy bọn hắn biệt ly? Hoắc Anh cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc.
“Đi đến nơi ta nên đi, ta vốn tưởng rằng có thể làm bạn với ngươi cả đời, kết quả vẫn là ta ngu dốt. Bồ Tát nói không sai, phàm nhân nếu có thể tin tưởng, thì đã không còn là phàm nhân nữa rồi.”
“Nhuận Thanh!” Hoắc Anh quỳ gối trước giường, một mực ôm lấy bờ eo của y, hiện tại hắn thầm nghĩ giữ Nhuận Thanh ở lại, cho dù phải trả một cái giá lớn cũng không thể để y rời đi.
“Ai…”
Một tiếng than nhẹ vang lên trên đỉnh đầu, sống mũi Hoắc Anh đau xót vô cùng, nước mắt tí tách rơi trên y phục Liễu Nhuận Thanh, mơ hồ quyện thành một màu đỏ thẫm như máu. Lúc trước Hoắc Anh theo cha nam chinh bắc chiến, trái tim bị trúng tên không tìm được đường sống cũng không rơi nửa giọt lệ, hôm nay thế nhưng lại nức nở nghẹn ngào vì một Liễu Nhuận Thanh.
“Thời gian không nhiều lắm, ta nên rời đi.”
“Ta với ngươi đi!” Hoắc Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
Liễu Nhuận Thanh sững sờ, chợt cười một tiếng, vẫn là mi mắt vầng trăng. Lúc trước chính vì nụ cười này của y, một tiếng gọi Hoắc Anh cứng rắn cũng hoá thành ngón mềm quấn quanh.
“Ngươi nha…” Giống như là bất đắc dĩ, lại như là sủng nịch, hai tay Liễu Nhuận Thanh xoa xoa gương mặt góc cạnh của Hoắc Anh. Sau đó dường như lại nhu thuận, bàn tay hơi lạnh ôm lấy da thịt ấm áp. Hoắc Anh nhắm mắt lại, cảm giác nụ hôn mềm mại của Liễu Nhuận Thanh rơi trên môi của mình, như thể gió xuân mơn man trên mặt.
“Aaaaa!!!!!!” Tiếng hét thê lương chói tai vang lên từ phòng tân hôn của tướng quân, mấy ả nha hoàn đỡ lấy nàng tân nương tóc mây tán loại hoa lê đái vũ mà rời đi.
Hoắc Anh Hoắc Tướng quân, đêm tân hôn cùng công chúa đã dùng dây lưng treo cổ mà tử vong, không ai biết được đến tột cùng vì sao hắn lại làm như vậy. Tục truyền nói, lúc Hoắc Tướng quân qua đời, trên mặt vẫn mang theo ý cười hạnh phúc.