Biệt thự Rosemary
Gia Hân nóng vội gọi điện cho ba mình, cô không thể chờ tới khi gặp được ông
_Ba, sao chuyện này lại dính tới Bác Văn ?
Ở bên này, Phạm Vĩ Thành cũng đứng ngồi không yên
_Con im ngay. Những chuyện này có thể nói qua điện thoại sao ?
_Nhưng...
_Con bình tĩnh đi. Mọi chuyện cứ để ba lo.
Nói xong liền cúp máy. Vĩ Thành thật sự không thể ngờ Bác Văn cũng ngồi trêи chiếc McLaren đó. Bọn người ngu xuẩn, dám tự ý quyết định, không hỏi ý ông mới gây ra cớ sự tày đình.
Nhưng điều khiến ông ta kinh sợ hơn chính là Thư Di và Bác Văn đã đăng kí kết hôn. Nghĩa là giờ đây, cô ta chính là tam thiếu phu nhân nhà họ Lục, là con dâu của Lục Kiến Quốc.
Thế lực của nhà họ Lục, ở đất nước này, may ra chỉ có Lý Hâm Bằng và Hạo Thiên mới dám đối đầu. Vậy mà giờ cả con, cả dâu của họ đều nằm trong bệnh viện, chưa biết sống chết ra sao. Tất cả cũng chỉ vì phút yếu lòng của ông.
_Đúng là lũ ăn hại !!!
Vĩ Thành quăng luôn chiếc điện thoại vào góc tường khiến nó vỡ nát màn hình. Trợ lý Đoàn Tân thấy vậy liền lên tiếng trấn an
_Phạm tổng, ngài đừng quá kϊƈɦ động, tạm thời kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn, phía cảnh sát cũng chỉ mới vào cuộc điều tra mà thôi.
Biết là vậy, nhưng chỉ cần Lục Hàn Phong lên tiếng thì tên đó có chạy đằng trời cũng không thoát, bảo đảm chỉ trong vòng vài ngày là sẽ bị tóm gọn. Đến lúc đó, nếu hắn khai ra ông là kẻ chủ mưu thì coi như xong đời.
_Chỉ có người chết mới giữ im lặng mãi mãi. Cậu lo thu xếp nhanh đi trước khi cảnh sát tìm ra hắn. Lần này tuyệt đối không được sai sót nữa.
_Tôi biết rồi thưa Phạm tổng.
Đâm lao phải theo lao. Giờ đây mọi thứ đã trật khỏi tính toán ban đầu của Vĩ Thành. Ông ta chỉ còn cách giết người diệt khẩu hòng thoát thân. Nhưng sau lần này, tốt nhất phải án binh bất động một thời gian. Bây giờ Vĩ Thành đã hiểu tại sao Hạo Thiên không dám đụng đến Hạ Thư Di đó. Xem ra lần này ông ta đã quá nóng vội, xót con mà đi sai nước cờ.
Gia Hân vốn tưởng rằng đã diệt được cái gai trong mắt lâu nay, nhưng không ngờ lại kéo theo cả Bác Văn phải mang họa. Bây giờ sống chết không biết thế nào. Lúc nghe thân tín của cha mình về báo lại, cô bắt đầu thấy hoang mang, nhưng lại không dám ra khỏi nhà, cả ngày cứ bần thần lo lắng.
_Gia Hân !
Hạo Thiên đã gọi đến lần thứ ba, nhưng thần trí của vợ anh hình như đang đặt ở nơi khác, cô không hề có phản ứng gì. Anh bước vào phòng, đến gần vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại, Gia Hân giật nẩy người quay lại
_Hạo...Thiên !
_Em đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy bảo bối ?
_Đâu có. Mà sao hôm nay anh về sớm vậy ?
Gia Hân liền đánh trống lảng để chồng khỏi nghi ngờ. Hạo Thiên vùi mặt vào cổ của cô, mơn trớn, bàn tay áp lên ngực xoa nắn. Gia Hân muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt không buông
_Em có nghe tin gì chưa ?
_Là tin gì ? Gia Hân bắt đầu cảnh giác, nhưng bàn tay của Hạo Thiên cứ càn quấy trêи ngực cô, lúc nhẹ nhàng, lúc thô bạo làm cô không kiềm được tiếng rêи rỉ
_Hôm nay anh nghe trợ lý Dương báo lại là tam thiếu gia nhà họ Lục bị tai nạn lật xe rất nghiêm trọng.
Gia Hân bị những hành động kϊƈɦ thích của Hạo Thiên phân tán tư tưởng, cô nóng vội muốn biết tình hình
_Rồi họ có làm sao không ?
_Sao em biết Bác Văn không đi một mình ?
_...
Gia Hân giật mình nhận ra mình đã lỡ lời. Hạo Thiên nhếch môi cười đầy ẩn ý, bàn tay luồn ra sau váy của cô, sờ soạng, xoa nắn cặp ʍôиɠ tròn
_Hân nhi, em có biết Bác Văn đã kết hôn không ?
Gia Hân ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. Kết hôn ư ? Bác Văn kết hôn ? Mà lúc nào chứ ?Vậy người đó là ai ? Hàng loạt thắc mắc cứ hiện ra trong đầu.
Hạo Thiên thấy cô bất động thì cố ý gia tăng lực đạo ở bàn tay, lập tức Gia Hân kêu lên đau đớn, bờ ʍôиɠ căng tròn đã bị anh bóp mạnh đến đỏ ửng lên. Anh thì thầm đầy ác ý vào tai cô
_Người mà hắn kết hôn chính là...Hạ Thư Di !
_!!!
Hạo Thiên cố tình nói thật chậm ba chữ cuối. Gia Hân nghe qua như dao xoáy vào tim, đau đớn, ghen tuông, thù hận, một mớ cảm xúc hỗn độn dâng trào.
Cô từng nghĩ người như Bác Văn sẽ không bao giờ để ai vào mắt, vậy mà Hạ Thư Di đó chỉ vừa xuất hiện đã chiếm được anh. Nỗi đau đớn khó chịu này là gì kia chứ ?!
Hạo Thiên sau đó ôm Gia Hân đẩy cô nằm sấp trêи bàn trang điểm, làm cho chai lọ rơi vãi xuống sàn, lăn lông lốc.
_Thiên, anh định làm gì ?
Gia Hân hốt hoảng, còn anh thô bạo kéo váy của cô lên qua khỏi ʍôиɠ, tuột chiếc qυầи ɭót xuống.
_Thiên, không được....
Anh mặc kệ cô phản đối, kéo chân cô dang rộng ra, rồi tự mở khóa quần cho mình, đi vào một cách điên cuồng.
_A....
Gia Hân căng người chịu sự tấn công của anh, cơ thể đã phản bội cô, bên dưới nhanh chóng tiết ra dịch nhờn. Cô cố gắng kiềm chế cơn kɧօáϊ cảm, không cho phát thành tiếng. Nhưng Hạo Thiên không dễ dàng buông tha cho cô, anh càng thúc vào mạnh hơn, nhanh hơn, tạo ra âm thanh vô cùng gợi ɖu͙ƈ.
_Gia Hân, em tốt nhất là ngoan ngoãn ở cạnh anh. Nếu em cứ ngu ngốc tự tìm đường chết, thì dù có mười Lý Hạo Thiên này cũng không cứu nổi em đâu.
Gia Hân không chịu nổi nữa, tiếng rêи rỉ phát ra trong kɧօáϊ cảm, cả thân thể cứ rung lắc theo từng nhịp ra vào của Hạo Thiên.